Chương 343 Nói lại chuyện xưa
Thôi Quân nghe được những lời này, không kìm được nổi cảm xúc, nước mắt rơi xuống một cách tự do.
Hơn mười năm trước, phu quân của Thôi Quân mắc bệnh nặng, nàng đã lặn lội tới Thanh Hà Quận để cầu xin sự giúp đỡ từ phụ thân. Tuy nhiên, Thôi Bách Hãn đã từ chối gặp nàng, kết quả là phu quân của nàng qua đời sau đó.
Thôi Quân không thể không ghi hận tâm tư thất thường của Thôi Bách Hãn sau lần đó. Cho đến bây giờ, Thôi Quân mới biết rằng Thôi Bách Hãn thực ra cũng không hề quên bỏ nàng, mà thay vào đó, hắn đã len lén gửi nhiều tài vật để giúp đỡ nàng, nhưng những vật phẩm đó chưa bao giờ đến tay nàng.
Một điều trớ trêu là rằng một năm sau, hắn cũng không phải là không muốn gặp nàng, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, thù hận ngày càng sâu.
- Hơn mười năm trước, có phải là lúc phụ thân lâm bệnh nặng?
Tần Tử Lăng nhẹ nhàng lấy khăn tay để lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt Thôi Quân và hỏi.
Thôi Quân gật đầu.
- Được.
Tần Tử Lăng gật đầu và sau đó quay đầu nhìn về phía Văn Hồng Phượng.
Nhưng Văn Hồng Phượng lại toàn thân lông tơ đều căn lập, cả người giống như rơi vào hố đá sâu.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Văn Hồng Phượng hướng vào góc phòng co lại, giọng nói run rẩy.
- Làm cái gì? Ngươi có biết không, hơn mười năm trước mẫu thân ta đi cầu gặp ngoại công ta mà không thấy, ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì?
Tần Tử Lăng nói lạnh lùng.
Đang nói, trong tay hắn xuất hiện một cái roi dài và mảnh.
Sau đó, Tần Tử Lăng giơ tay lên, roi dài bắt đầu rơi đánh vào Văn Hồng Phượng.
Roi dài liên tục vung lên, khiến cho Văn Hồng Phượng lăn lộn đầy đất, kêu rên một cách đau đớn. Mọi người xem thấy cảnh tượng này đều rùng mình.
Trong khi đó, Thôi Bách Hãn nhẹ nhàng đóng mắt, không có chút thương hại, chỉ có sự thỏa mãn vì sự giải thoát khỏi nỗi oán hận.
Vì nàng, đã khiến cho người mà hắn yêu thương phải chịu đựng sự nhục nhã và qua đời sớm, làm hại hắn cùng con cái không thể gặp nhau trong nhiều năm, còn khiến hắn tẩu hoả nhập ma…
Thôi Quân nghiêng đầu về phía bên ngoài.
- Dừng tay!
Trong lúc đó, một giọng điệu uy nghiêm vang lên từ phía ngoài thính đường và truyền vào đình viện.
Cửa đình viện mở ra, một vị tướng ngũ đoản xuất hiện. Người đàn ông này có tay chân cực kỳ cường tráng, vai rộng và làn da khá toàn màu sắc, mặc dù tóc bạc một chút, nhưng khuôn mặt tươi rói và đẹp trai.
Nam tử này không ai khác, chính là Thôi Sơn Hà.
Mà nói tới, Tần Tử Lăng cùng Thôi Sơn Hà đã từ biệt cách đây một năm lúc còn ở long mạch chi địa.
Thôi Sơn Hà, ngoại trừ việc sử dụng "Nhiên Huyết Bí Đan" làm cho hắn trông già đi so với trước, còn lại khí thế toàn thân lại càng mạnh mẽ hơn, khí huyết liên tục chuyển động ở giữa người, làm cho mọi người cảm nhận sự tăng cường áp lực từ hắn, hẳn là hắn đã tu luyện đến luyện cốt trung kỳ.
Thôi Sơn Hà, 34 tuổi, đang ở trong thời kỳ tráng niên, có sức khỏe ổn định và thiên phú xuất sắc.
Hắn tuy chỉ là luyện cốt trung kỳ, nhưng thật ra đã có thực lực chống lại nhân vật đại võ sư luyện cốt hậu kỳ như Long Khiếu Thiên.
- Gia chủ, gia chủ nhanh cứu ta, nhanh cứu ta!
Văn Hồng Phượng như thể thấy ánh sáng cuối đường hầm, kêu gào lên trời với hy vọng Thôi Sơn Hà có thể đến cứu nàng, nảy mình một cái, nàng nhấp tay và chân hướng ra cửa đình.
Tuy nhiên, Tần Tử Lăng đã xách cổ nàng lên, và rồi buông nó xuống giữa không trung.
Văn Hồng Phượng rơi "thình thịch" một tiếng, sau đó là ngã ầm xuống bên cạnh Thôi Khôn Dã.
- Ngươi lớn mật!
Thôi Sơn Hà trầm mặt ngay lập tức, hai mắt hắn tinh huy đầy tự tin.
Khí huyết lình lực trên thân nháy mắt tràn ra như lũ, khiến cho không khí bốn phía phải kịch liệt lưu chuyển
- Keng!
Cùng với đó, mỗi tên hộ vệ sau lưng Thôi Sơn Hà đều rút ra bội đao, nhảy nhanh qua trước, đao phong chỉ về phía Tần Tử Lăng.
Những hộ vệ này có số lượng không nhiều, chỉ có sáu người, nhưng từng người đều là tu vi hóa kình.
Khí lực của họ đã được kích hoạt, bội đao đang phun ra khí huyết, tạo ra một vùng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiều.
Tần Tử Lăng chậm rãi xoay người và nhìn về phía Thôi Sơn Hà với ánh mắt bình tĩnh.
- Thôi huynh, đã hơn một năm chúng ta không gặp, ngươi dùng cách này để đối đãi với cố nhân sao?
- Tần huynh, thế nào lại là ngươi?
Thôi Sơn Hà mặc dù không nhận ra Tần Tử Lăng với khuôn mặt trẻ tuổi ấy, nhưng khi Tần Tử Lăng bắt đầu nói, giọng điệu và thân hình của hắn tạo ra một yếu tố gì đó mà Thôi Sơn Hà ngay lập tức nhận ra.
- Đúng vậy, ta cũng không nghĩ rằng ta và ngươi vẫn duy trì mối quan hệ huynh đệ!
Thôi Sơn Hà nhìn Tần Tử Lăng, sau đó nhìn xung quanh phòng khách, biểu tình phức tạp và không biết nên bắt đầu nói gì.
Trông cảnh tượng này, hắn giống như đang bị táo bón.
Trong phòng khách, mọi người đều mở to mắt, ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình.
Thôi Quân nghiêng đầu, trên gương mặt nàng xuất hiện vẻ giật mình ngoài ý muốn.
Thôi Bách Hãn bất ngờ mở rộng đôi mắt, trừ khiếp sợ thì càng có nhiều vui mừng hơn.
Bích Vân Tông, Hầu gia và Thôi gia đều là những thế lực mạnh mẽ, không dễ để can thiệp vào nội bộ của gia tộc.
Nếu Thôi gia khoanh tay đứng nhìn, chỉ bằng vào một người Tần Tử Lăng, Thôi Bách Hãn vẫn rất lo lắng.
Nhưng hiện tại xem ra, vị ngoại tôn này của hắn đã sớm có quen biết với Thôi Sơn Hà, hơn nữa hai người xưng họi là huynh đệ, hiển nhiên quan hệ không tầm thường.
- Gặp qua gia chủ.
Thôi Bách Hãn phục hồi lại thần, vội vã tiến lên nói.
- Thúc gia thân thể không tốt, không cần đa lễ, không cần đa lễ.
Thôi Sơn hà lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cũng vội vàng tiếng lên nói.
- Ài, già rồi, thân thể này ngày càng không dùng được, phỏng chừng mấy năm qua nữa là chịu không nổi.
Thôi Bách Hãn thở dài một hơi, ngẩng mông quay lại ghế lần nữa.
Thôi Sơn Hà nghe vậy, biểu tình rất mất tự nhiên.
Theo lý mà nói, thân thể THôi Bách Hãn không tốt, vị gia chủ như hắn phải cần đến thăm, nhưng nguyên do bởi vì quan hệ rất phức tạp hơn nữa còn bởi vì Thôi Bách Hãn là người của chi thứ, thậm chí quan hệ với hắn có chút ác liệt, cho nên cơ bản là THôi Sơn hà rất ít khi đặt chân đến Phi Yến Hạng của Thôi Phủ, cũng hầu như không hỏi đến chuyện nhà của bọn họ.
Lần này nếu không phải chuyện lớn, lại có quản sự đi tìm hắn, mà vị trí gia chủ như hắn không thể không ra mặt, bằng không Thôi Sơn Hà thực sự không muốn đến đây.
- Đây là Thôi Quân, nữ nhi của ta, lúc Thôi Quân xuất giá, gia chủ ngươi mới tám tuổi, sợ rằng đã sớm không nhớ rõ còn có một vị cô họ như vậy. Đây là con trai của nàng, Tần Tử Lăng. Nếu ấn theo quan hệ máu mủ, ngươi cùng hắn đúng thật là quan hệ biểu huynh đệ đệ.
Thôi Bách NHãn ngồi xuống lần nữa, nói tiếp…
- Thì ra là thế!
Lúc này Thôi Sơn Hà mới hiểu.
Đầu tiên là hành lễ với Thôi Quân, sau đó khom lưng về phía Tần Tử Lăng:
- Thật không nghĩ tới ngươi và ta vẫn còn một tầng quan hệ máu mủ như vậy, xem ra đúng thật là có duyên phận.
- Đúng vậy a!
Tần Tử Lăng cảm khái gật đầu nói.