← Quay lại trang sách

Chương 357 Lại diễn

Hầu gia chủ, Văn trưởng lão đã chết, chuyện này ít nhất cũng phải có một cái công đạo. Ngươi xuất chiến đi, dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt người này. Còn Thôi Bách Minh, xem ra là không thể thiếu một lượt xuất chiến cho ta!

Bồ Cảnh Nhan luôn luôn yên lặng đột nhiên mở miệng nói.

- Bồ Cảnh Nhan, nếu ngươi xuất thủ, cái thân già của lão phu cũng khó mà không thể nhúc nhích một chút.

Kiếm Bạch Lâu nhàn nhạt nói.

Bồ Cảnh Nhan nghe vậy bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Kiếm Bạch Lâu, sắc mặt chập chờn biến ảo.

Kiếm Bạch Lâu cũng giương mắt nhìn về phía hắn, tiếp tục nói:

- Lão phu mặc dù bị thương nhẹ, nhưng đánh với ngươi đến lưỡng bại câu thương, vẫn không thành vấn đề.

- Kiếm Bạch Lâu, việc gì ngươi phải như vậy?

Bồ Cảnh Nhan lạnh giọng nói.

- Loại người như ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu!

Kiếm Bạch Lâu khinh thường cười lạnh một tiếng:

- Ngược lại những lời vừa rồi, nếu Bồ Cảnh Nhan ngươi có đảm lượng, cứ việc xuất thủ.

Sắc mặt của Bồ Cảnh Nhan trầm xuống, yên lặng không nói.

Thấy Bồ Cản Nhan trầm mặt xuống, vị tộc lão luyện cốt hậu kỳ của Hầu gia cùng vị trưởng lão đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ của Bích Vân Tông cũng cố ý cúi đầu, giả trang như không nhìn thấy được ánh mắt của Hầu Nhạc Hồng đang đưa tới bọn họ.

Sắc mặt của Hầu Nhạc Hồng trở nên cực kỳ khó coi.

Thê tử của Văn Truyền Sâm, là Hầu Hàn Tuyết, nhìn thấy tộc lão cùng sư đệ đồng môn lại không nguyện ý vì trượng phu của mình mà xuất đầu, nhẹ tay khẽ vuốt cặp mắt đang chết không nhắm mắt của Văn Truyền Sâm, sau đó mặt lạnh xanh rên một tiếng, chậm rãi đứng lên.

- Để ta đi, đại cô!

Hầu Nhạc Hồng thấy Hầu Hàn Tuyết chuẩn bị tự thân xuất mã, nhìn biểu muội Văn Hồng Phương ngày càng phát ra bộ dạng dữ tợn, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, mở miệng nói.

Hầu Nhạc Hồng thuở nhỏ mất mẹ, vị cô cô Hầu Hàn Tuyết này coi hắn như thân nhân, từ nhỏ bảo vệ hắn rất nhiều, cũng vào lúc đó, hắn cũng sinh ra mến mộ với biểu muội Văn Hồng Phượng, thế nên sau khi nhân cơ hội lúc nàng sinh lòng ghen tức tác oai tác quái, tư thông cùng nàng, sinh ra Thôi Khôn Hổ, hơn nữa hôm nay Hầu Nhạc Hầu có thể ngồi lên chức gia chủ, cũng không thể phủ nhận công lao nâng đỡ của Văn Truyền Sâm cùng Hầu Hàn Tuyết.

Chuyện bây giờ phát triển đến tình cảnh như vậy, người khác có thể không ra mặt, nhưng Hầu Nhạc Hồng hắn không thể không ra mặt, vô luận như thế nào, Hầu Nhạc Hồng thân là gia chủ Hầu gia, việc này còn diễn biến xấu, hắn làm sao có thể giữ nổi mặt mũi.

- Được, xem ra trước đây đại cô không phí công thương ngươi! Ngươi cần phải tiêu diệt tặc tử này cho ta!

Hầu Hàn Tuyết gật đầu nói.

- Được!

Hầu Nhạc Hồng gật đầu nói, sau đó duỗi tay một cái, một vị tùy tùng thiếp thân đưa qua một cây Trượng Nhị Ngân Thương.

Hầu Nhạc Hồng không nhanh không chậm bước lên tràng tỷ đấu, một cây cầm lấy ngân thương chỉ về phía Tần Tử Lăng, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Rất nhiều năm qua, ta đã không dùng thanh Ngân Long Thương này để giết người.

- Mấy ngày trước đây ta nghe đại ngoại công nói đói, Bạo Vũ Thương của Hầu gia rất nổi danh, ta cũng lĩnh giáo một lần!

Tần Tử Lăng rút ra “Huyết chiến” hoành đao, chỉ Hầu Nhạc Hồng đang ở phía xa, cũng vẻ mặt bình tĩnh mà nói.

- Được!

Hầu Nhạt Hồng quát lạnh một tiếng, chân ở trên mặt đất bỗng nhiên đạp một cái, tảng đá cứng rắn dưới chân nhao nhao bạo liệt, cả người đã theo thương xung phong liều chết về phía Tần Tử Lăng.

Người giữa không trung, thương mang vọt tới, cuồng phong bốn phía bắt đầu gào thét, trăm nghìn thương mang giống như như nước mưa mà trút xuống, rơi về phía Tần Tử Lăng.

Đồng tử của Tần Tử Lăng hơi hơi co rụt lại, lộ ra vẻ ngưng trụng.

Hầu Nhạc Hầu có thể trở thành gia chủ Hầu gia, một trong tứ đại gia tộc của Thanh Hà Quận, quả nhiên vẫn là có bản lĩnh hơn người…

Chỉ cần uy lực của một thương này, đã vượt qua Long Khiếu Thiên một mảng lớn.

- Hảo thương pháp!

Tần Tử Lăng hét lớn một tiếng, huyết sắc đao mang tăng vọt, tiếp theo chân động, biến hóa ra trong nghìn đạo đao ảnh, như mưa trút xuống thương mang.

Khanh leng keng keng!

Với tốc độ ánh sáng, thương mang, đao mang nhao nhao đụng vào nhau, nổ lên điểm điểm ngân quang cùng huyết quang.

Tần Tử Lăng từng bước lui lại, Hầu Nhạc Hồng lại từng bước ép sát.

Gió càng ngày càng lớn, thổi lên áo tóc bay tứ tung, mặt đất đầy bụi bặm như là bị gió lốc cuốn lên, vọt lên bầu trời.

Thương vũ càng phát ra dày đặc, tựa như cửa sổ ở mái nhà đang mở ra, mưa rào xối xả rơi xuống.

Nhưng Tần Tử Lăng lại ở bên dưới cơn mưa rào này, tìm được một khe hở, sau đó dùng đao pháp quỷ dị phá vỡ, lấy thân pháp linh xảo như linh xà chạy trốn từ trong khe hở.

Có đôi khi Tần Tử Lăng cũng lấy ra chân lực tế lên phi kiếm.

Nhưng thực lực luyện khí hắn biểu hiện ra cũng chỉ là mạnh hơn so với chân nguyên sơ kỳ một chút, chỉ có thể tạo được một ít quấy rối, có tác dụng kéo dài.

Thời gian chém giết kịch liệt trôi qua nhẹ nhàng.

Hầu Nhạc Hồng càng đánh càng mạnh, khí huyết kình lực hùng hậu lâu dài, phảng phất sẽ không thể khô kiệt.

Tần Tử Lăng dưới sự ám sát điên cuồng của Hầu Nhạc Hầu, vẫn chỉ có sức lực chống đỡ, không có lực phản kích, nhưng luôn có một khe hở giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm.

Biểu tình của người xem chiến dần dần trở nên có chút quái dị.

Luôn cảm thấy một trận này rất quen thuộc.

Chỉ mới vừa trước đây không lâu, song phương cũng quấn lấy nhau trong trận chiến kia, gần như là trạng thái tĩnh, so đấu bền lực.

Lần này, song phương chém giết như mưa to gió lớn, thiểm điện dày đặc, kịch liệt cấp tốc không gì sánh được.

Nhưng trước sau hai lần, đều có một điểm giống nhau, đó là tất cả mọi người đều cho rằng Tần Tử Lăng đang ở thế hạ phong, cực nhọc chống đỡ.

Thì Hầu Nhạc Hồng lại bắt đầu hô hấp một cách nặng nề.

Dù sao tuổi tác của hắn cũng quá ngũ giáp, không còn trẻ nữa.

Mà lại còn nóng lòng chém giết, tốn lực vô cùng to lớn, một lúc sau, rốt cuộc cũng có chút chịu không nổi.

Nhưng tình huống của Tần Tử Lăng cũng không khá hơn Hầu Nhạc Hồng bao nhiêu.

Rốt cuộc có một tiếng thình thịch, Tần Tử Lăng bị Hầu Nhạc Hồng quét qua một thương, đánh trúng lưng, nhất thời quần áo hóa thành vải vụn nhao nhao bay lượn, sau lưng lại lộ ra một đạo ấn ký đỏ bừng.

Tần Tử Lăng lảo đảo đến mức thiếu chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất, một ngụm máu tươi chảy ra từ trong miệng hắn.

Nhưng ngược lại phản ứng của hắn rất nhanh, lập tức tung ra một đao phản kích, bổ trúng trường thương đang ám sát đến, cả người đồng thời dán vào mặt đất như là rắn đang bò ra ngoài.

Tiêu Thiến mặc dù biến rõ đây là diễn trò của Tần Tử Lăng, nhưng vẫn không nhịn được cười khẽ, nhìn về phía Hầu Nhạc Hồng với sát ý lạnh như băng.

Sau đó, tình huống Tần Tử Lăng càng tỏ ra không tốt.

Thỉnh thoảng có máu tươi từ trên thân hắn rơi xuống, khí tức của hắn cũng ngày càng yếu ớt, thậm chí ngay cả cường giả có thể cảm nhận nhạy bén với sinh cơ như Đổng Thiên Bá, cũng có thể nhận được sinh cơ trên người Tần Tử Lăng đang cấp tốc trôi qua, khí tức tử vong u tối giống như tơ tằm quấn lên trên người hắn.

- Tử Lăng, mau chịu thua!

Thôi Bách Minh rống giận nói, gân xanh trên trán như sắp nổ tung.

Nhưng Tần Tử Lăng giống như không nghe được, máu tươi chảy ra toàn thân, vẫn gầm rú như thường ở trước mặt Hầu Nhạc Hồng.

- A!

Thôi Sơn hà thấy thế hai mắt đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời gào thét, một quyền đánh nát án kỷ.

- Đáng tiếc! Vốn là một tông sư mầm a, tái chiến cho dù không chết, cũng làm trọng thương căn cơ, cũng không biết sau bao nhiêu năm có thể khôi phục, nhưng chung quy vẫn không có hy vọng với tông sư!

Đám người Đổng Thiên Bá nhìn thấy tính khí Tần Tử Lăng vậy mà rất cương bướng, dưới tình huống này, lại không chịu nhận thua, không khỏi lại cảm thấy kính nể, vừa âm thầm lắc đầu tiếc hận.

Người của Hầu gia cùng Văn gia thấy thế, trong mỗi cặp mắt đều lộ ra một vệt giải hận.

Biểu tình của Tiêu Thiến thì lại bắt đầu trở nên có chút khẩn trương.