Chương 358 Vô sỉ
Thật sự là Tần Tử Lăng diễn vô cùng chân thật, sinh cơ kia trôi qua, khí tức tử vong, lực lượng u minh lớn nhất, những thứ này đối với người tán kình hai lần như Tiêu Thiến cảm thấy rất quen thuộc.
Nhưng lý trí nói cho Tiêu Thiến, bên ngoài huyện Thừa Lâm, hai ba lần là Tần Tử Lăng có thể tiêu diệt Ô Động của Thi Ma Tông, thực lực tuyệt đối không chỉ như thế.
Kiếm Bạch Lâu thấy Tiêu Thiến mang biểu tình khẩn trương, ánh mắt lóe lên một vệt bát quái mập mờ cùng vui vẻ.
Thình thịch!
Lại là một tiếng vang lớn.
Tần Tử Lăng lại bị Hầu Nhạc Hồng quét thương trúng vào phần bụng, cả người đều bay về phía sau.
Nhưng lúc hắn bị Hầu Nhạc Hồng quét ngang một thương vào bụng, Huyết Chiến hoành đao của hắn dùng một góc độ quỷ dị, nghiên từ bên dưới rạch lên một cái, phá vỡ kình cương hộ thể của Hầu Nhạc Hồng, lưu xuống một vệt đao từ phần bụng của hắn lên đến lồng ngực.
Tần Tử Lăng thuận thế bay lên, Hầu Nhạc Hông cũng theo sát nhún người nhảy lên, Ngân Long Thương như hình với bóng đâm tới Tần Tử Lăng.
Hai người ở giữa không trung, một trong hay phun ra một miệng đầy máu, một người phần bụng cùng lồng ngực đổ máu, từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống, dưới ánh nắng mặt trời mà nhìn lên thì vô cùng bi tráng.
- Ta chịu thua!
Mắt thấy Ngân Long Thương của Hầu Nhạc Hồng chuẩn bị đâm tới, một giọng nói đột ngột vang lên.
Hầu Nhạc Hồng phảng phất không nghe được, Ngân Long Thương tăng vọt, lại dùng tốc độ mãnh liệt đâm tới ngực của Tần Tử Lăng.
- Dừng tay!
Đổng Thiên Bá lớn tiếng hò hét.
Nhưng Hầu Nhạc Hồng vẫn như không nghe được, Ngân Long Thương thuận thế mà đi.
Tần Tử Lăng nhìn thấy Ngân Long Thương cấp tốc lao tới, thân thể trên không trung cuống quít lắc một cái, cuối cùng tránh thoát được phần yếu hại là ngực.
- Xuy!
Mặc dù tránh được một kích chí mạng, nhưng vẫn bị đầu thương mang đâm một bên nguời, máu tươi cứ vậy mà chảy ra, nhìn tới cực kỳ kinh người.
- A!
Tần Tử Lăng hét thảm một tiếng, thân thể lấy tốc độ cấp tốc ngã bay về phía sau.
Hai mắt của Hầu Nhạc Hồng đỏ thẫm, sát khí ngút trời tiếp tục đuổi giết.
- Ta nói dừng tay!
Đúng lúc này, một đạo âm thanh rống giận nhưng là đại đao vang lên, từ trên không trung mà bổ xuống.
- Coong!
Đại đao chăn ngang Ngân Long Thương, từng tia thương mang biến mất, Hầu Nhạc Hồng phi thân rơi xuống, máu tươi từ phần bụng và ngực không ngừng chảy xuống, thậm chí ở chỗ sâu còn có thể nhìn thấy một phần xương sườn trắng nõn.
Nhưng trừ người của Thôi gia cùng Văn gia, không ai quan tâm đến thương thế của hắn, ánh mắt nhìn hắn chỉ có khinh thường.
- Ngươi, ngươi quá vô sỉ a!
Tần Tử Lăng một tay gắt gao che lấy miệng vết thương ở nửa người trái, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, sau đó quát to một tiếng bi phẫn, máu tươi cũng theo thế mà chạy ra, cả người ngửa ngược ra sau, khí cơ yếu ớt như là dây tóc, từng tia khí tức tử vong phát ra từ trên thân thể của hắn.
- Tử Lăng!
Người của Thôi gia ở bên này nhao nhao bi phẫn gầm lên.
Một cái bóng màu xám tro nhanh hơn bất cứ chợt lóe lên, chớp mắt đã nâng lên Tần Tử Lăng đang ngã xuống, sau đó ngón tay của hắn liền điểm liên tiếp vài cái trên miệng vết thương của Tần Tử Lăng, lại bỏ vào miệng hắn một viên thuốc.
Cái bóng xám tro này, không ai khác, chính là Kiếm Bạch Lâu.
- Đa tạ Kiếm tiền bối.
Tần Tử Lăng hữu khí vô lực nói, vừa nói, trong miệng vẫn còn thỉnh thoảng ứa ra máu tươi.
Dạng như vậy, nhìn đến thê thảm biết bao.
- Ngươi đừng nói nhiều!
Kiếm Bạch Lâu vội vã ra vẻ đau lòng nói.
Máu tươi của võ giả rất là kim qúy!
Đương nhiên người lấy ra đan dược chữa trị cũng rất trân quý!
Nói xong, Kiếm Bạch Lâu dùng tư thế “ôm công chúa” bế Tần Tử Lăng lên, râu tóc đường hoàng, vẻ mặt tái nhợt, trên người có kiếm khí cuồn cuộn như là ép tới Hầu Nhạc Hồng.
- Ừm!
Hầu Nhạc Hồng bị kiếm khí ngất trời áp bách, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, phần bụng cùng ngực không ngừng chảy ra máu, nhưng đám người Đổng Thiên Bá lại không có chút ý tứ thương cảm nào, chỉ có thống khoái!
Thực sự quá vô sỉ, quả thực không biết xấu hổ.
Người ta là một thiếu niên, dùng cảnh giới luyện cốt sơ kỳ, đầu tiên là đơn đả độc đấu với đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, tiếp theo lại hiểu hiếu đạo cùng tình nghĩa, dùng thân thể mệt rã rời, kiên trì tái chiến một trận, chiến đến máu chảy đầm đìa, cũng muốn cắn răng kiên trì, không chịu thua, hắn dễ dàng lắm sao?
Hầu Nhạc Hồng ngươi dù gì cũng là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, hơn nữa còn là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc của Thanh Hà Quận, ỷ lớn hiếp nhỏ, xa luân chiến vốn dĩ đã không biết xấu hổ, lúc đối phương mở miệng nhận thua, lại vẫn không để ý hết thảy mà liên tiếp truy sát, thật sự vô sỉ đến mức người khác giận sôi!
- Hừ!
Bồ Cảnh Nhan chậm rãi đứng lên, một cỗ khí thế cường đại tùy theo cuốn sạch về phía diễn võ trường.
Hai cỗ khí thế cường đại đụng vào nhau trên diễn võ trường.
Cuồng phong gào thét.
- Nếu không phải hai mươi mốt năm trước lão phu bị thương, Bồ Cảnh Nhan ngươi nếu dám đứng trước mặt ta thiên vị che chở cho hạng người vô sỉ này, lão phu đã sớm một kiếm bổ ngươi!
Kiếm Bạch Lâu lạnh giọng nói, hắc khí trên mặt hiển hiện.
Sắc mặt Bồ Cảnh Nhan vẫn âm trầm không có trả lời, chỉ là khí thế càng ngày càng cường đại, miễn cưỡng đè ép kiếm khí của Kiếm Bạch Lâu lui trở về.
Thình thịch!
Lúc này một đao âm thanh cẩm bạch nổ tung lên, vải vụn như hồ điệp bay loạn đầy trời.
Một cỗ khí thế cường đại phóng lên cao.
Thôi Bách Minh râu tóc bạc phơ, tay cầm một cây búa lớn, bước vào tràng tỷ đấu.
Hắn mình trần, một đầu bắp thịt như là mãng xà, khí thế uy mãnh không gì sánh được, nhìn đến tựa như chiến thần thời Hồng Hoang.
- Đổng đại nhân, lão phu có một yêu cầu.
Thôi Bách Minh nói, thanh âm hùng hồn.
- Mời Thôi lão nói.
Đổng Thiên Bá khom lưng nói.
- Tất nhiên vì Hầu gia đã phá hỏng quy củ, vậy trận này nếu bắt đầu, song phương giao chiến cũng chỉ có một người còn sống được rời đi!
Vẻ mặt Thôi Bách Minh dứt khoát nói, mái tóc màu bạc dài lui về phía sau, uy mãnh không nói ra được.
Nói xong, Thôi Bách Minh cũng không đợi Đổng Thiên Bá trả lời, cây búa lớn trong tay đã chỉ về phía Hầu gia đang ở bên kia:
- Các ngươi, ai có gan thì bước lên đây.
- Bồ Cảnh Nhan, ngươi không cần động, nếu ngươi dám động, trận tiếp theo không chết không thôi chính là lão phu cùng ngươi!
Ánh mắt Kiếm Bạch Lâu như kiếm nhìn lại hướng Bồ Cảnh Nhan.
Sắc mặt Bồ Cảnh Nhan không ngừng biến hóa, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống lại…
Thấy Bồ Cảnh Nhan ngồi xuống, Hầu gia cùng Văn gia còn có đám người trợ trận, toàn bộ đều không dám nhìn thẳng Thôi Bách Minh.
Nói đùa, mặc dù Thôi Bách Minh đã là một người trên tám mươi tuổi, nhưng nếu phải liều mạng, đừng nói là bọn họ, coi như Bồ Cảnh Nhan cũng có thể thụ thương.
- Không dám sao? Vậy Hầu Nhạc Hồng ngươi đến đi! Không phải ngươi rất ngông sao? Chuyện của Thôi gia cùng Văn gia, Hầu gia ngươi cũng muốn can thiệp vào sao? Hiện tại ngươi đến đây! Lão phu sẽ không vô sỉ giống ngươi, lão phu trước tiên nhường ngươi ba chiêu!
Thôi Bách Minh nhìn thấy Hầu gia cùng Văn gia không có người dám ứng chiến, lập tức chỉ búa trực tiếp về phía Hầu Nhạc Hồng đang ở xa, lớn tiếng hò hét.
Hầu Nhạc Nhạc đối mặt việc chỉ chiến của Thôi Bách MInh, sắc mặt âm trầm khó coi không gì sánh được.
Trận chiến vừa rồi kia, nhìn nhhuw hắn vẫn phương chiếm thượng phong, giết đến Tần Tử Lăng không có sức chống đỡ, nhưng chính là bởi vì dạng này, hắn đã tiêu tốn rất nhiều thực lực, một đao sau này của Tần Tử Lăng cũng vô cùng quỷ dị, vậy mà đả thương được hắn.
Hiện tại, chiến lực của Hầu Nhạc Hồng chỉ còn lại ba phần, nào dám không chết không thôi với Thôi Bách Minh?
Cho dù là thời kỳ toàn thịnh, Hầu Nhạc Hồng cũng không dám cầm tính mạng mình ra đùa a!
- Các ngươi không ai dám chiến sao? Ha ha!
Thôi Bách Minh thấy thế ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến lệ rơi đầy mặt.
Hắn hận a!
Một tông sư mầm a!
Bởi vì vừa rồi hắn không đủ kiên quyết, đã bị phế!
Nhìn Thôi Bách Minh cười cười, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, tâm tình của đám người Đổng Thiên Bá cũng đều rất phức tạp.
Bọn họ đã vì Tần Tử Lăng mà đáng tiếc, khinh thường cách làm của Hầu Nhạc Hồng, nhưng cũng có ít nhiều may mắn.
Dù sao Tần Tử Lăng nếu tiếp tục phát triển, tứ đại gia tộc ở Thành Quận, sợ là phải biến thành một nhà Thôi gia độc tôn.