← Quay lại trang sách

Chương 359 Ngươi muốn làm gì?

Hầu gia chủ, Hầu trưởng lão, nếu các ngươi không ai ra ứng chiến, lần tỷ thí này sẽ xem như các ngươi thua cuộc. Từ này về sau, Văn Hồng Phượng mang danh bị bỏ, bị phế, bị trục xuất khỏi Thôi gia, các ngươi không được tìm Thôi gia cùng Tần Tử Lăng để báo thù. Còn có, các ngươi cần thanh toán mười vạn lượng hoàng kim, hai phần bí dược luyện cốt tứ phẩm hạ giai, hai phần Hóa Nguyên Đan hạ phẩm, người của các ngươi ở La Hoàng Huyện cũng phải rút toàn bộ, sản nghiệp nơi đó đều phải chuyển giao cho Thôi gia.

Đổng Thiên Bá mở miệng nói.

Hầu Nhạc Hồng cùng Hầu Hàn Tuyết, cũng chính là thê tử của Văn Truyền Sâm, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Được!

Hầu gia cùng văn gia nếu đã chịu thua, tiếp theo chính là dựa theo ước định mà làm, mang hoàng kim, bí dược luyện cốt, Hóa Nguyên Đan, còn có sản nghiệp ở La Hòang Huyện, tất cả đều dưới sự công chứng mà chuyển giao cho Thôi gia.

Một trận chiến này, có thể nói Thôi gia hoàn toàn thắng lợi, thu hoạch phong phú, nhưng Thôi Bách Minh cùng Thôi Sơn Hà lại không có nửa điểm mừng rỡ, trái ngược đều mang bi phẫn cùng tự trách, thấy Tần Tử Lăng đang hấp hối thì tâm thần lại càng bất định.

Trước khi rời đi, Bồ Cảnh Nhan cũng dừng ánh mắt nhìn Tần Tử Lăng, khiến cho hắn cảm giác đang bị một con độc xà để ý đến.

Kết thúc mọi chuyện, người của Thôi gia dẹp về đường phủ.

Quách Vĩ Kiệt cùng mã Chương Bỉnh thấy tâm tình của hai người Thôi Bách Minh rõ ràng không tốt, cũng không có ý định ở lại, nửa đường mượn có có việc cần làm, mỗi người tự rời đi trước.

Trước khi rời đi, bọn họ còn cố ý thăm Tần Tử Lăng, an ủi một phen, để lại một viên đan dược chữa thương, coi như một phần nhân tình để sau này còn tiện lui tới.

- Tử lăng, đại ngoại công rất xin lỗi ngươi a!

Ngòi bên trong xe ngựa sang trọng, Thôi Bách Minh nắm lấy tay của Tần Tử Lăng, vẻ mặt tự trách.

- Hoàn hảo rồi đại ngoại công, thhuowng thế của ta cũng không nghiêm trọng giống như ngươi tưởng tượng.

Tần Tử Lăng ngồi dậy nói, sinh cơ trên thân đang khôi phục nhanh chóng.

- Ngươi, cái này…

Thôi Bách Minh lập tức trợn tròn hai con mắt.

- Cái này ta cũng hết cách rồi, bằng không biểu hiện quá ưu tú, phỏng chừng sẽ càng có nhiều người muốn giết ta hơn. Hiện tại thành dạng này, mọi người đều sẽ chỉ đồng tình với ta, đồng thời cho rằng Hầu gia cùng Văn gia không biết xấu hổ. Chỉ là đã làm cho đại ngoại công cùng biểu huynh thương tâm, thực sự rất khiến cho ta băn khoăn a!

Tần Tử Lăng nói.

- Hảo tiểu tử, trách không được một ngày kia ngươi lại không chịu luận bàn cùng Sơn Hà, nguyên lai đã sớm mưu tính đại ngoại công cùng Sơn Hà!

Thôi Bách Minh rất nhanh đã hiểu rõ ra, biểu tình phức tạp nhìn Tần Tử Lăng.

- Ta đây cũng là không còn cách nào khác? Đại ngoại công ta nhất định tin được, nhưng biểu huynh, ta vẫn có chút lo lắng a, cho nên chỉ có thể….

Tần Tử lăng bất động thanh sắc nịnh bợ Thôi Bách Minh một cái.

- Được rồi, tiểu tử ngươi không cần nhiều lời!

Thôi Bách Minh trừn Tần Tử Lăng một cái, sau đó rất nhanh đã nhếch miệng nở nụ cười, đôi tay đã xoa bóp người của Tần Tử Lăng, chỗ mà hắn xoa bóp, thỉnh thoảng cười hắc hắc mà nói:

- Lấy tu vi luyện cốt sư kỳ, vậy mà liên tục đánh bại hai người Văn Truyền Sâm cùng Hầu Nhạc Hồng, lại còn nửa giả nửa đánh, bản lĩnh này của ngươi đúng thật là rất lợi hại a!

- Đại ngoại công, cái dạng này của người, thức ự không thích hợp lắm a!

Tần Tử Lăng nói.

Thhooi Bách Minh nghe vậy, đầu tiên là trừng mắt Tần Tử lăng, sau đó biểu tình rất nhanh lại biến thành một bộ bi thống cùng tự trách, nói ra:

- Tư Lăng a, thương thế này của ngươi, đợi lát nữa ta trở về, làm sao sao có thể nói chuyện được với ngoại công cùng mẫu thân của ngươi a?

Tần Tử lăng dựng thẳng ngón tay cái về phía Thôi Bách Minh, sau đó lại lần nữa nằm xuống, từng tia khí tức tử vong mới lần nữa tản mát ra.

- Ngoại công, mẫu thân cùng ngoại công của ta không có bao nhiêu tu vi, người chỉ cần nói cho bọn họ nghe, nói ta tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục.

Tần Tử Lăng hữu khí vô lực mà nói.

- Ài, cũng chỉ có thể như vậy.

Thôi Bách Minhh thở dài nói, thanh âm so với vừa rồi lại lớn hơn không ít.

Bên ngoài buồn xe, Tiêu Thiến cưỡi Vân Báo Mã, thỉnh thoảng nhìn về phía thùng xe, ánh mắt rất là vi diệu.

Vừa rồi lúc Tần Tử Lăng bị khiên xuống, đã len lén chớp mắt về phía này, Tiêu Thiến cũng hiểu tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là diễn trò, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ dầm dề máu tươi của hắn, Tiêu Thiến vẫn không nhịn được cảm thấy trận trận đau lòng.

Không biết từ lúc nào, mây đen đã che khuất mặt trời.

Trời đã bắt đầu mưa.

Gió lạnh mang theo mưa lạnh, vô cùng thấu xương.

Trên đường phố, người người đi qua đi lại.

Đoàn xe lái vào Thôi phủ.

Rất nhanh đã có tin Thôi phủ thắng lợi hoàn toàn được truyền ra, toàn bộ Thôi phủ sôi trào, lòng người phấn chấn.

Tin tức này rất nhanh cũng truyền ra khỏi Thành Hà Quận.

Danh tiếng Thôi gia đại chấn, mà danh tiếng Hầu gia lại đi xuống, nhất là cách làm của Hầu Nhạc Hồng, càng bị người khác khinh thường, chẳng qua Hầu gia quá mức cường đại, không ai dám trào phúng bọn bọ mà thôi, nhưng tư nhân bên dưới, không ít người thầm mắng bọn hắn.

Về phhaanf Tần Tử lăng cũng tự nhiên trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất, nhưng bởi vì hắn đã bị nhận đỉnh trở thành thiên tài rớt đài, cho nên ngoài cảm giác tiếc hận cùng cảm khái cho Tần Tử Lăng, còn lại không có bao nhiêu người tận lực nhớ kỹ hắn.

Bởi vì là thiên tài rớt đài, đã không còn là thiên tài, không còn là cường giả.

Thế giới này, thứ mọi người chân chính tôn trọng, chân chính nguyện ý nhớ kỹ cùng thảo luận vĩnh viễn là cường giả!

Hơn nữa, tin tức trước kia của Tần Tử Lăng cũng là trống rỗng, cái này khiến cho bọn họ cũng không có gì để thảo luận.

Cái này cũng quyết định, Tần Tử Lăng đối với đám người Thanh Hà Quận mà nói, giống như lưu tinh, sáng chói trong nháy mắt, trừ tiếc hận, không để lại thứ gì.

Lúc Thôi phủ đang sôi trào, ngoại giới lại nghị luận ầm ĩ.

Tây nam của Thôi phủ, một toàn sân u tĩnh, nhà chính.

Trong phòng, lò lửa cháy rực.

Tất cả mọi người đều bị điều đi, chỉ để lại một người Kiếm Bạch Lâu.

- Lần này ngươi thực sự rất cao minh, nếu không phải vi sư đã sớm biết thực lực của ngươi, nhất định cũng bị ngươi lừa đến xoay như chong chóng.

Kiếm Bạch Lâu nhìn Tần Tử Lăng nhẹ nhõm ngồi trên giường, cười nói.

- Lão sư, là chúng ta cao minh, là chúng ta a!

Tần Tử Lăng cười nói.

Kiếm Bạch Lâu hơi sững sờ, sau đó cười khổ nói:

- Vi sư không giống ngươi, kỳ thực vi sư làm việc cho tới bây giờ đều là quang minh lỗi lạc, trực lai trực vãng.

- Đệ tử hiểu a.

Tần Tử Lăng liền vội vàng gật đầu, sau đó chuyển chủ đề nói:

- Có người nói Bồ Cảnh Nhan kia là người chỉ đứng dưới Thanh Tùng lão nhi ở Bích Vân Tông, là môn nhân duy nhất có hy vọng bước vào pháp nguyên cảnh của Bích Vân Tông, không biết chiến lực của hắn so với lão sư là như thế nào?

- Đánh bại hắn khẳng định không thành vấn đề, nhưng muốn giết hắn, vậy sẽ rất khó, trừ khi hắn muốn quyết một trận tử chiến với ta, không chạy trốn!

Kiếm Bạch Lâu không cần nghĩ ngợi đã trả lời.

- Vậy thì không thành vấn đề!

Tử Lăng nghe vậy hai mắt hơi sáng sáng nói.

- Ngươi muốn làm gì?

May mà Kiếm Bạch Lâu là nhân vật đã trải quá nhiều sóng to gió lớn, nghe vậy cũng chỉ nhảy lên một cái, lông tơ căn căn trồi lên.