← Quay lại trang sách

Chương 361 Ám toán

Khụ khụ!

Kiếm Bạch Lâu ho khan hai tiếng, sau đó trực tiếp nói sang chuyện khác:

- Ngươi nói xem, nếu chúng ta giết chết Bồ Cảnh Nhhan, liệu Bích Vân Tông có phải sẽ phát thiệp anh hùng, triệu tập nhân mã đánh U Minh Giáo?

Tần Tử Lăng nghe vậy khá là khinh thường liếc mắt Kiếm Bạch Lâu một cái, sau đso cúi đầu trầm tư trong chốc lát, hỏi:

- Chẳng lẽ Bích Vân Tông còn biết vị trí của phân điện U Minh Giáo ở Tây Vân Châu?

- Không chắc là biết hay không, nhưng ít nhất vẫn có chút manh mối. Chỉ là thực lực của điện chủ Hận Thiên lão ma rất cường đại, dưới trướng lại có sáu vị Minh Sứ, thủ đoạn của U Minh Giáo lại rất quỷ dị, lực lượng U Minh một khi đã dính vào, lại càng khó loại bỏ.

- Còn nữa, sợ nhất là nếu như đã đánh đến nhà vẫn để cho đám Hận Thiên lão ma chạy thoát, một khi bọn hắn trả thù, chính là không từ thủ đoạn, quả thật chính là ung nhọt tận xương, rất vướng tay a!

Cho nên chỉ khi Hận Thiên lão ma không hạ thủ với những đại tông môn kia trước, bình thường thì đám tông môn như Bích Vân Tông cũng không nguyện ý chủ động đi trêu chọc bọn hắn. Các đại tông môn như Bích Vân Tông không nguyện ý động thủ, chỉ bằng vào lực lượng phủ phán quan của Tây Vân Châu, cũng không dám tùy tiện đi đánh phân điện của U Minh Giáo.

- Cũng chính bởi vì dạng này, đấu tới đấu lui, cơ bản cũng là thuộc hạ ra tay, không nhất thiết phải dây dưa đến những nhân vật trọng yếu kia. Những nhân vật kia không động thủ thì thôi, một khi xuất động, đều là chuyện đại sự.

- Bồ Cảnh Nhan là nhân vật số hai của Bích Vân Tông, cũng có hy vọng trở thành nhân vật cấp tông sư. Hắn cùng Văn Truyền Sâm là không giống nhau, người như Văn Truyền Sâm khi chết, lấy thực lực của Bích vân Tông, chỉ cần dùng một ít tài nguyên, bồi dưỡng ra một nhân vật tương tự, như vậy cũng không tính là khó. Nhưng Bồ Cảnh Nhan một khi chết đi, sợ rằng Thanh Tùng lão nhi sẽ không còn cách nào để giữ bình tĩnh.

Kiếm Bạch Lâu trả lời.

- Hắc hắc, nếu như Bích Vân Tông liên hợp với phán quan phủ, lại phát ra thiệp anh hùng triệu tập nhân mã diệt phân điện U Minh Giáo, nói đến coi như Bồ Cảnh Nhan này chết đi cũng có chút ý nghĩa, mà việc chúng ta làm cũng xem như là chuyện đại thiện a!

Tần Tử Lăng nói, mặt lộ ra một vệt suy tư.

Kiếm Bạch Lâu rất khinh thường nhìn một mắt vào Tần Tử Lăng, sau đó nói:

- Ngươi có phải còn định dính tới chuyện sau này?

- Phân điện U Minh Giáo ở Tây Vân Châu cũng xem như có không ít đồ tốt, đến lúc đó có thể thử xem.

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

Mặc dù hắn không tu ma đạo, nhưng ma đầu bên trong Minh Huyết Luyện Hồn Phiên mà hắn đang giữ, còn có bốn đầu Ngân Thi bên trong Dưỡng Thi Hoàn đều là ma vật. Những ma vật này muốn triển, hắn lại không thể dùng những phương pháp tàn nhẫn như ma đạo, đương nhiên chỉ có thể đánh chủ ý lên đám Ma Giáo.

Thấy Tần Tử Lăng quả thật có tính toán này, đôi môi của Kiếm Bạch Lâu hơi giật giật, muốn khuyên một lời, nhưng ngẫm lại vị đệ tử này của mình còn cáo già hơn hắn, nào có phải dạng cần hắn quan tâm, thế là lời đến cổ họng lại rút về.

Trời càng ngày càng tối, mưa gió bên ngoài ngày càng lớn.

Tần Tử Lăng dưỡng thương ở tiểu viện, Kiếm Bạch Lâu lấy cớ muốn chữa thương cho Tần Tử Lăng, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần quấy rầy, đóng cửa toàn bộ tiểu viện.

Ở cửa viện còn có Lưu Tiểu Cường cùng Tiêu Thiến mang thêm hai huynh đệ Thạch Long, rốt cuộc không có bất kỳ kẻ nào đến gần được..

Bồ Cảnh Nhan ưu thích thanh tĩnh, thích lâm viên có thác nước chảy từ trên núi chảy xuống.

Cho nên Bồ Cảnh Nhan không có ở nội thành, mà là tìm một ngọn núi ở ngoại thành thuộc quyền quản lý của Hầu gia.

Bên ngoài mưa sa gió giận, chủ trạch trang viên lại đèn đuốc sáng trưng, than bị đốt lên sưởi ấm cho cả căn phòng như là xuân thiên.

Bồ Cảnh Nhan ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, phía sau là đồ đệ Thôi Khôn Hổ đang đứng thẳng, mà thực ra phải gọi hắn là Hầu Khôn Hổ.

Đối diện với hắn, cũng đang ngồi xếp bằng, là thê tử của văn Truyền Sâm, Hầu Hàn Tuyết cùng với gia chủ Hầu gia Hầu Nhạc Hồng.

- Hầu trưởng lão yên tâm, tiểu tặc tử Tần Tử Lăng kia, ta tất phải giết, vì Văn trưởng lão mà báo thù, chỉ là bây giờ không phải là lúc.

Bồ Cảnh Nhan nhàn nhạt nói.

- Lúc này không phải còn là lúc nào? Người này giết phu quân ta, lại phế đi tu vi của nữ nhi ta, ta hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống hắn, thật sự là một khắc cũng không thể đợi thêm được nữa.

Hầu Hàn Tuyết lạnh như băng mà nói.

Bồ Cảnh Nhan hơi cau mày nói:

- Ngày hắn rời khỏi Thôi gia, chính là lúc ta giết hắn!

- Hắn đã bị trọng thương, trong thời gian ngắn chỉ sợ sẽ không rời khỏi Thôi phủ, ta không chờ được lâu như vậy. Ta muốn cầ đầu của hắn tế phu quân ta, để cho hắn yên lòng mà nhắm mắt.

Hầu Hàn Tuyết nói.

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta lập tức đi đến Thôi phủ giết hắn hay sao? Ngươi nên biết pháp luật Đại Tề không phải chỉ có mặt ngoài, quan phủ cùng Ty Thiên Giám cũng không phải chỉ bày cho vui! Được roòi, các ngươi lui ra đi.

Rốt cục gương mặt Bồ Cảnh Nhan cũng lộ ra một tia tức giận, tay vung áo nói.

- Ta biết trong tay phó tông chủ đã có một phần huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm, muốn đột phá trở thành tông sư, vẫn còn cần tìm một tòa địa mạch Mộc Sát.

Hầu Hàn Tuyết vẫn không đứng dậy, mà là không nhanh không chậm nói.

Bồ Cảnh Nhan nghe vậy, tinh mang trong hai mắt lập tức tăng vọt, trầm giọng nói:

- Không sai, chẳng lẽ ngươi biết nơi có địa mạch Mộc Sát?

- Không sai!

Hầu Hàn Tuyết trả lời.

- Nơi cho ta!

Bồ Cảnh Nhan sau khi xác định được đáp án, rốt cục không nhịn được mà đứng lên, một cỗ khí thế cường đại ép tới Hầu Hàn Tuyết.

- Trừ phi phó tông chủ giúp ta giết Tần Tử Lăng cùng hai tên Thôi Bách Minh, nếu không thì cho dù ngươi giết ta, cũng đừng hòng biết được bất kỳ tin tức gì của địa mạch Mộc Sát ở trong miệng ta.

Chân nguyên trong cơ thể Hầu Hàn Tuyết bắt đầu vận chuyển, ngăn cản khí thế áp bách của Bồ Cảnh Nhan, lạnh giọng nói.

- Làm sao ta biết ngươi có đang lừa ta hay không?

Bồ Cảnh Nhan thu lại khí thế, chậm rãi ngồi xuống.

- Lấy thực lực của phó tông chủ, nếu ta dám lừa ngươi, ngươi có thể giết hết trên dưới Văn gia ta cho hả giận!

Hầu Hàn Tuyết nói.

- Được, ta có thể giúp các ngươi giết Tần Tử Lăng cùng tổ tôn Thôi Bách Minh, nhưng còn chờ Kiếm Bạch Lâu rời đi, còn có tổ tôn Thôi Bách Minh phải cần theo sau. Tần Tử Lăng hiện tại đã trọng thương, ta lẻn vào Thôi phủ giết hắn cũng không khó. Nhưng muốn giết hai người tổ tôn Thôi Bách Minh, động tĩnh gây ra sẽ không nhỏ, cần phải tìm thời cơ.

Bồ Cảnh Nhan nhìn chằm chằm Hầu Hàn Tuyết một chút, trầm giọng nói.

- Ta đã phái người trông chừng Thôi phủ, một khi Kiếm Bạch Lâu rời khỏi, ta sẽ thông báo cho phó tông chủ.

Hầu Nhạc Hồng nói.

- Được!

Bồ Cảnh Nhan gật đầu, sau đó khôi phục một bộ dáng phong kinh vân đạm của cao nhân, nhàn nhạt nói:

- Hiện tại các ngươi có thể rời đi.

- Được!

Hầu Hàn Tuyết cùng Hầu Nhạc Hồng gật đầu, sau đó đứng lên.

Hai người vừa mới đứng lên, đột nhiên đèn đuốc trong phòng liền chợp tắt, cả gian phòng trở nên tối thui.

Tiếp theo cảnh vật trong gian phòng toàn bộ đều biến mất, thình lình xuất hiện hai người trên bầu trời đêm.

Bầu trời đêm, tinh thần rực rỡ, từng viên lưu tinh xẹt qua bầu trời, khí tức kinh khủng áp đỉnh mà tới, khiến cho hai người sợ đến vỡ mật, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

- Yêu nghiệt phương nào! Vậy mà dám ở đây loạn nhân!

Giữa lúc hai người đang cảm giác trời đất u ám, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, có một đạo tiếng hét phẫn nộ vang lên.

Trong lòng Hầu Nhạc Hầu chấn động mạnh một cái, từ bên trong dị tượng giật mình tỉnh lại.

Hầu Nhạc Hồng mới vừa tỉnh lại từ bên trong dị tượng, lại nhìn thấy một cự chưởng toàn thân hắc khí đang phát ra ở sau lưng Hầu Hàn Tuyết.

Cả người Hầu Hàn Tuyết phi thân lên, đánh vỡ vách tường, sau đó ngã vào trong sương mù hắc ám ở ngoài phòng, không rõ tung tích.

Không biết từ lúc nào, viện tử của bọn Hầu Nahcj Hồng đã hoàn toàn bị sương mù nồng đậm bao phủ.

- U Vụ Chướng!

Gương mặt Hầu Nhạc Hồng lộ ra vẻ kinh hãi, cả người dùng tốc độ nhanh nhất để nhảy lên, bay nhào về phía Hầu Hàn Tuyết biến mất.