← Quay lại trang sách

Chương 362 Thật bất ngờ a

Chỉ là Hầu Nhạc Hồng vừa mới bay lên, thì một vị cả người khoát khải giáp màu đen, toàn thân lượn lờ hắc khí, Ám Thiên thân cao ba trượng tay nắm tam xiên kích đâm tới chỗ Hầu Nhạc Hồng.

Tam xiên kích đâm vào hư không, không chỉ có cảm giác lạnh lẽo không gì sánh được, mà còn có tử khí tràn ngập đang thôn phệ sinh cơ, còn có âm thanh quỷ gào thê lương chấn động thần hồn của người khác.

Hầu Nhạc Hồng vốn đã bị thương, vẫn chưa kịp khôi phục lại, bây giờ lại gặp chuyện quỷ dị như vậy, tâm thần chập chờn, căn bản không dám ngăn cản, vội vàng lui ngược về sau, muốn chạy ra khỏi U Vụ Chướng.

Nhưng cho dù Hầu Nhạc Hồng có tốc độ nhanh, thì Ám Thiên vẫn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đuổi kịp hắn, tam xiên kích một hồi quơ loạn, Hầu Nhạc Hồng bất đắc dĩ chỉ có thể xoay người, lấy quyền làm thương, khí huyết toàn thân bắt đầu dâng lên, đánh về phía Ám Thiên, đồng thời khóe mắt liếc qua bốn hướng.

Nhưng còn chưa kịp quan sát xung quanh, Hầu Nhạc Hồng suýt chút nữa đã muốn hồn phi phách tán.

Chỉ thấy đệ nhị nhân của Bích Vân Tông, Bồ Cảnh Nhan vậy mà tóc tai bù xù, hơn nữa sóng vai còn mất một tay.

Mà phía trên hắn, nhi tử Hầu Khôn Hổ của hắn đã phơi thây, đi đời nhà mà.

Lúc này Bồ Cảnh Nhan đã một bên thao túng thanh phi đao lục bích chém giết trên không trung, một bên phân ra một đao chân nguyên hóa thành một con Thanh Long ngăn cản đại đao đen nhánh.

Thanh phi đao lục bích của Bồ Cảnh Nhan không ngừng chấn động va chạm với đao mang, lập tức có đao khí lao ra, hóa thành sáu đầu cự mãng lân giáp lục bích, quấn quanh giết về phía kim kiếm.

Lục Hợp Bích Mãng Đao!

Mỗi một đạo đao khí biến thành cự mãng tấn công vào Bồ Cảnh Nhan, thình lình đều có lực lượng của luyện cốt hậu kỳ.

Đổi thành Hầu Nhạc Hồng, sợ rằng không chống nổi năm chiêu đã thua.

Nhưng chuôi kim kiếm này lại như thông linh, mỗi một vệt kim quang lóe lên, lại chém rụng một đầu bích mãng, trong nháy mắt, Lục Hợp Bích Mãng Đao kia đã bị kim kiếm đánh đến bại lui.

Hơn nữa, kinh khủng nhất là chuôi đại đao đen nhánh này, mỗi một đao rơi xuống, đều giống như mang theo uy thế khai thiên tích địa.

Một đao rơi xuống, chân nguyên hùng hồn hóa thành Thanh Long của Bồ Cảnh Nhan đã bị bổ thành hai nửa, hóa thành khói xanh biến mất trong thiên địa.

Chỉ là ba đao kia, vừa bổ ba đầu Thanh Long đã đảo mắt đến gần.

Đao phong màu đen phun ra nuốt vào đao mang, vỡ ra trong không khí, rơi vào trên cương tráo chân nguyên quanh thân Bồ Cảnh Nhan.

Tê lạp.

Cương tráo quanh thân Bồ Cảnh Nhân như là tách rời rồi mở ra.

- Là ngươi!

Trước khi chết, Bồ Cảnh Nhan rốt cục cũng thấy rõ đao mang tăm tối rậm rạp kia, là thân ảnh của Tần Tử Lăng, đột nhiên giật mình tỉnh lại, hai mắt xuyên suốt ra sự khiếp sợ không gì sánh nổi, cuối cùng là vẻ không dám tin.

- Không sai, rất kinh hỉ, rất bất ngờ a!

Tần Tử Lăng cười lạnh một tiếng, đao mang sắc bén đã đâm thủ lồng ngực của Bồ Cảnh Nhan.

Máu tươi phun trào mà ra.

Một đạo hồn phách bay ra, còn chưa kịp thoát đi, lại có một đạo đại thủ kim quang rơi từ trên trời, đè nát đạo hồn phách kia, hóa thành từng sợi khói nhẹ tiêu mất giữa thiên địa.

Cách đó không xa, Hầu Nhạc Hồng đang chém giết với Ám Thiên, trong ánh mắt lộ lên một vệt đau lòng cùng đáng tiếc.

Hồn phách của Bồ Cảnh Nhan rất cường đại, đối với Ám Thiên mà nói là vật đại bổ, chỉ là, mặc dù Bồ Cảnh Nhan không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải loại người trong ma đạo hung tàn, Tần Tử Lăng mặc dù giết hắn, nhưng sẽ không dùng hồn phách của hắn để nuôi dưỡng Ám Thiên.

Kiếm Bạch Lâu thấy thế, trong mắt lóe lên một vệt an tâm cùng tán thưởng.

Có một số việc nhìn như rất nhỏ, tựa hồ cái gì cũng không làm, nhưng rơi vào ma đạo, kỳ thực chỉ dựa vào chút chuyện này sẽ là mầm mống để phát triển.

Rất nhanh, Tần Tử Lăng lột xuống nhẫn trữ vật trên ngón tay Bồ Cảnh Nhan, lại thu thập thân thể hắn vào Dưỡng Thi Hoàn.

Thu nhập Dưỡng Thi Hoàn không phải là vì nuôi dưỡng Ngân Thi, mà là vì không muốn cho ngoại giới điều tra được manh mối về hắn và Kiếm Bạch Lâu.

- Là ngươi! Không ngờ lại là ngươi!

Lúc này Hầu Nhạc Hồng rốt cục cũng nhân ra Tần Tử Lăng, gương mặt kinh hãi nói.

- Hắc hắc, thật bất ngờ a, người trọng thương như ta, vậy mà đột nhiên xuất hiện ở đây a!

Tần Tử Lăng cười nói.

- Ngươi, thực lực của ngươi vậy mà còn lợi hại hơn Bồ Cảnh Nhan, ngươi, ngươi…

Hầu Nhạc Hồng hoảng sợ kêu lên.

- Cho nên, làm người nên hiền lành khiêm tốn một chút! Ngươi thấy Văn Hồng Phượng làm việc hung hăng bá đạo như vậy, để ả bắt nạt ngoại công ta thành cái dạng kia, có nghĩ đến sẽ có một ngày rơi vào tình cảnh này?

- Hầu Nhạc Hồng ngươi cũng không kém a, bắt nạt Thôi gia là thế yếu, mượn cơ hội này liên hợp Văn gia, muốn hung hắn chèn ép Thôi gia, còn muốn bảo vệ tên nhi tử phế vật kia. Kết quả này, hiện tại là tự làm tự chịu, báo ứng mà thôi.

- Hiện tại không chỉ có ngươi phải chết, mà vị trí gia chủ Hầu gia của ngươi cũng phải rơi vào những tộc nhân khác, nhất định sẽ không đến lượt nhi tử đồ tôn của ngươi. Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, ngươi cũng nên lên đường rồi.

Tần Tử Lăng nhàn nhã dạo bước đi tới Hầu Nhạc Hồng!

- Đừng giết ta! Đừng có giết ta! Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi! Đúng rồi, ta biết một tòa địa mạch Mộc Sát, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ta sẽ…

Hầu Nhạc Hồng thấy thế vội vàng xin tha nói, đường đường là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, giờ khắc này, một tý tư tưởng phản kháng cũng không có.

- Ha hả, không cần, đại mạch Mộc Sát, ta có thể hỏi cô cô của ngươi.

Tần Tử Lăng cười nhat, Liệt Thiên Đao trong tay rạch một cái.

Đầu lâu của Hầu Nhạc Hồng phóng lên cao, không đợi đầu lâu rơi xuống đất, Tần Tử Lăng đã vung tay lên, thu đầu sọ cùng thi thể của hắn vào Dưỡng Thi Hoàn, về phần hồn phách của hắn, đương nhiên cũng bị bóp nát.

- Đáng tiếc, đáng tiếc một điểm, về sau nhất định phải giết người trong ma đạo nhiều một chút, như vậy mới có thể nuôi dưỡng Ám Thiên cùng Ngân Thi.

Tần Tử Lăng nhìn kim quang giữa ngón tay, từng luồng khói nhẹ tràn ra, trong lòng âm thầm nói.

Trong mưa gió, một đoàn hắc vụ tản đi.

Ngói võ, gạch vụn, đổ nát thê lương, đại địa bị rạn nứt, hết thảy đã hiện lên một cảnh tượng trận đại chiến kinh khủng.

Nhưng quỷ dị chính là, những người bên ngoài đều không nghe được, cũng không thấy được.

Chờ đến lúc bọn hắn thấy được, nhà chính, đình viện, hành lang, tường rào, hầu như đã bị san thành bình địa, Bồ Cảnh Nhan, còn có gia chủ của bọn hắn đề đã biến mất không thấy gì nữa.

Rất nhanh, ngoài Đông thành, tòa trang viên kia của Hầu gia, có rất nhiều binh mã mặc khải giáp đứng canh, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.