Chương 369 Rời đi
Sau mười ngày, Tần Tử Lăng rốt cục thành công luyện thành một khối xương sọ, hắn cũng quyết định quay trở lại Phương Sóc Thành.
Trước khi đi, Thôi phủ, thư phòng của lão thái gia Thôi Bách Minh.
Trong thư phòng chỉ có ba người, Thôi Bách Minh, Thôi Sơn Hà cùng Tần Tử Lăng.
Ngoài thư phòng, Lưu Tiểu Cường giống như một môn thần uy nghiêm canh gác, bất kỳ người nào cũng không được đến gần, ngay cả lão tùy tùng thiếp thân của Thôi Bách cũng không được đến gần.
Tần Tử Lăng vung tay lên, Huyền Thiên Vân Vụ Kỳ xuất hiện, mây mù nồng đậm phong tỏa thư phòng.
- Tử Lăng, nơi này là Thôi phủ, hơn nữa còn là thư phòng của gia gia, trọng địa duy nhất, không cần thiết phải làm vậy đâu?
Thôi Sơn Hà thấy thế xem thường nói.
Tần Tử Lăng lấy ra một cái bình sứ, nhàn nhạt nói: - Nếu như ngươi biết bên trong bình sứ này chưa cái gì, ngươi sẽ không nói như vậy.
- Bên trong chứa cái gì?
Vẻ mặt Thôi Sơn Hà hiếu kỳ hỏi, Thôi Bách Minh lại tựa hồ như nghĩ tới cái gì, toàn thân không khỏi chấn động, con mắt thấu không gì sánh được kinh hãi một phen.
- Xem ra đại ngoại công đã nghĩ ra.
Tần Tử Lăng nói.
Thôi Bách Minh nghe vậy toàn thân lại chấn động lần nữa, vẻ mặt không dám tin tưởng, trong miệng thì thào nói:
Điều này sao có thể! Điều này sao có thể!
- Không có gì là không thể nào! Thực tế, ta hiện tại là khách khanh trưởng lão của Kim Kiếm Tông, Kiếm Bạch Lâu cùng ta, hiện tại là quan hệ thầy trò, lão sư ta hiện tại cũng không có thụ thương như ngoại giới đồn đãi.
Tần Tử Lăng nói.
- Mười ba ngày trước...
Lúc này Thôi Sơn Hà cũng coi như hiểu rõ, cả người suýt chút nữa đã nhảy nhót, cái trán không ngừng có mồ hôi lạnh rơi ra.
Bồ Cảnh Nhan thế nhưng là nhân vật chuẩn tông sư! Vậy mà không phải là do Hận Thiên lão ma giết, xem lại chính là vị biểu đệ trẻ tuổi ở trước mắt này liên thủ với Kiếm Bạch Lâu giết!
- Biểu huynh biết là được rồi, không cần thiết nói ra.
Tần Tử Lăng nhàn nhạt cắt đứt nói, sau đó đưa bình sứ cho Thôi Bách Minh, nói:
- Thứ này, đại ngoại công ngươi dùng một ít, thì có thể sống lâu trăm tuổi. Còn sót lại cho biểu huynh, chỉ cần biểu huynh đột phá đến luyện cốt hậu kỳ, Thôi gia tại Thanh Hà Quận sẽ coi như không có gì đáng lo.
Nhìn Tần Tử Lăng đưa tới bình sứ, Thôi Bách Minh cùng Thôi Sơn Hà hồi tưởng đến việc Tần Tử Lăng cố ý thụ thương ở trận tỷ đấu, trở về vẫn luôn trốn trong phòng, trong lòng nhịn không được có một luồng hơi lạnh không ngừng dâng trào.
Mặc dù sau đó bọn họ cũng biết Tần Tử Lăng giả vờ bị thương, cũng không nghĩ đến chuyện này là hắn làm, càng chưa nói những người khác!
Nhưng Tần Tử Lăng vẫn là làm một vòng lại thêm một vòng, cẩn thận, thậm chí còn không tiếc huyết tính, vung vẩy một hồi ở trận tỷ đấu kia!
Đây là tâm tư kín cẩn bao nhiêu, lòng dạ sâu bao nhiêu a!
Bồ Cảnh Nhan đáng thương lại dám lộ ra sát khí với hắn ở trường đấu, lại không biết chính hắn cũng đang bị tính kế.
May mắn là người một nhà a, bằng không bọn hắn coi như là nhân vật cấp tông sư, nếu bị hắn chú ý, sợ rằng lúc chết, cũng không biết chết như thế nào!
Hồi lâu Thôi Bách Minh mới dần dần bình tĩnh lại, không khách khí với Tần Tử Lăng nữa, tiếp nhận lấy bình sứ, sau đó thần sắc trang nghiêm nói với Thôi Sơn Hà:
- Sơn Hà, về sau hai huynh đệ các ngươi, Tử Lăng làm chủ. Về sau nếu Tử Lăng có gì sai bảo, Thôi gia nhất định phải nghe theo.
- Vâng, gia gia!
Vẻ mặt Thôi Sơn Hà nghiêm túc nói, sau đó lại dùng vẻ mặt nghiêm túc hướng về phía Tần Tử Lăng cúi rạp người.
Tần Tử Lăng cũng không có tránh né, thản nhiên tiếp nhận một lễ này của Thôi Sơn Hà.
- Tử Lăng, rốt cuộc bây giờ ngươi có thực lực gì?
Thôi Sơn Hà trịnh trọng cúi người với Tần Tử Lăng, biểu đạt thái độ lấy Tử Lăng làm chủ, rốt cục nhịn không được tò mò trong lòng mà hỏi.
- Biểu huynh rất muốn biết?
Tần Tử Lăng mỉm cười hỏi nói.
- Đúng vậy a!
Thôi Sơn Hà gật đầu nói.
- Vậy đơn giản, đi đến mật thất luyện công của đại ngoại công sẽ hiểu.
Tần Tử Lăng mỉm cười nhìn Thôi Sơn Hà nói, thấy Thôi Sơn Hà là một mặt không hiểu, lông tơ lại dựng đứng lên, muốn mở miệng tiếp, nhưng lại không có mặt mũi, cuối cùng vẫn là im lặng gật đầu.
Rất nhanh đã đến mật thất luyện võ của Thôi Bách Minh.
Thôi Sơn Hà giống như là một con cóc bị bàn tay kình lực đè trên mặt đất.
- Biểu huynh, có muốn thử thêm một lần nữa không?
Tần Tử Lăng rất nhanh đã thu lại bàn tay to lớn, nghiền ngẫm mà nhìn xem Thôi Sơn Hà từ dưới đất bò dậy.
- Không, không, ngươi thực sự quá biến thái!
Thôi Sơn Hà lắc đầu như cái cái trống.
Hắn cho rằng mình có căn cơ vững chắc, gần đây lại đột phá đến luyện cốt trung kỳ, thực lực có thể so với căn cơ của đại võ sư luyện cốt hậu kỳ bình thường, làm thủ hạ của Tần Tử Lăng cũng có thể lượn lờ một phen.
Kết quả, Tần Tử Lăng chỉ dùng mấy chưởng, đã trực tiếp trấp áp hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng vẫn chưa xuất toàn lực, biết vậy, bản thân Thôi Sơn Hà làm gì dám tự rước khổ vào thân ữa!
Lúc này mới thật sự hiểu vì sao Bồ Cảnh Nhan lại bị giết mà không ai hay!
Thực lực của vị biểu đệ này sợ rằng đã ngang với tông sư, lại thêm Kiếm Bạch Lâu, vô địch dưới tông sư, hai người liên thủ, có tính toán rõ ràng, Bồ Cảnh Nhan có thể không chết sao?
- Ha ha, hiếm khi Sơn Hà dứt khoát nhận thua như vậy!
Thôi Bách Minh thấy thế sau khi hết khiếp sợ, thoải mái cười ha ha.
...
Rất nhanh, một cái đoàn xe rời khỏi Thôi phủ, một đường hướng về phía Phương Sóc Thành.
Về phần nhất mạch của Thôi Bách Hãn, lúc đầu Tần Tử Lăng có thể an bài cho bọn họ tiếp tục ở lại Thôi phủ, đồng thời có Thôi Bách Minh cùng Thôi Sơn Hà làm chỗ dựa, mặc dù Thôi Khôn Thành chỉ là võ đồ bình thường, vẫn có thể chấp chưởng nhất mạch bên phía Thôi Bách Hãn.
Nhưng đám Thôi Khôn Thành lại cố ý muốn đi theo Tần Tử Lăng cùng Thôi Quân dời đến Phương Sóc Quận, quyết tâm muốn làm môn hạ của Tần gia, Tần Tử Lăng cũng chỉ đành dẫn bọn hắn rời khỏi Thanh Hà Quận.
Thúc thúc a di của Tần Tử Lăng là một trai một gái.
Thúc gia Thôi Khôn Thành, tuổi tác đã là bốn mươi tuổi, vì mưu sinh khó khăn mà mài mòn góc cạnh cùng chí khí, nhìn tới như một tên nông dân trung thực. Dưới trướng có ba nhi tử, một nữ nhi.
A di Thôi Hinh, tuổi tác cũng là bốn mươi tuổi, phu gia quân của nàng là một tiêu sư bảo vệ hàng hóa, năm năm trước lúc áp tải xảy ra chuyện, thân thể của cha mẹ chồng cũng không được tốt, đối với người bình thường mà nói coi như là đã có tuổi, thương tâm nhi tử xảy ra chuyện bất trắc, mấy năm trước lần lượt qua đời, để lại con dâu Thôi Hinh cùng một tên tôn tử, hai nàng tôn nữ.
Bảy biểu huynh biểu muội này, cũng tính xem như có hậu nhân, ngược lại đều đã từng luyện võ, chỉ là bởi vì trong nhà không có tài vật gì chống đỡ, cũng chỉ có một người luyện đến cảnh giới da trâu.
Bởi vì ngoại công của hắn trước khi lâm chung đã giao phó, lại thêm mẫu thân của hắn cũng vô cùng coi trọng phần thân tình này, hơn nữa a di cùng thúc thúc lại quyết tâm đi theo hắn, Tần Tử Lăng tất nhiên sẽ lưu tâm đến bảy vị biểu huynh biểu muội này, những ngày này thừa dịp không có gì làm, cố ý tự mình chỉ điểm cho bọn họ.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng lại phát hiện trong bảy người này, nhị nhi tử Thôi Sơn Dũng mười bảy tuổi, nữ nhi Thôi Khai Tú của a di, hai người này xem như là có thiên phú luyện võ, nếu như bồi dưỡng tốt một chút, lại thêm bọn hắn bằng lòng nỗ lực, tương lai cũng có hi vọng trở thành nhân vật lợi hại.
Còn lại năm người kia lại kém hơn không ít, Tần Tử Lăng nhiều lắm cũng chỉ có thể dựa vào tư nguyên của mình, sai người bồi dưỡng bọn hắn trở thành võ sư, tiếp theo nữa cũng chỉ có thể nhìn cơ duyên của mỗi người.
Lúc đoàn xe chạy đến Kim Liêu Huyện, sắc trời đã tối, Tần Tử Lăng lập tức phân phó ở tạm Kim Liêu Huyện một đêm, ban ngày lại bắt đầu lên đường.
Kim Liêu Huyện là địa bàn của Kim Kiếm Tông, Tần Tử Lăng ngược lại cũng không cần lo lắng chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Đêm đó hắn gọi Thiệu Nga tới, căn dặn một phen, rồi một thân một mình lặng yên đi lên Kim Kiếm Sơn.
Hiện tại, bên trong đan điền của hắn đã tu luyện được 140 đạo hư ảnh kim xà, cũng là thời điểm tiến vòa Thất Sát Kiếm Quật, tìm hiểu "Thất Sát Kiếm Quyết".