← Quay lại trang sách

Chương 371 Tiệc yến

Ngày thứ hai, mặt trời chiều tây đổ xuống.

Đoàn người của Tần Tử Lăng vẫn chưa tới An Hà Thôn, Lưu Tiểu Cường đã cưỡi một con Vân Báo Mã chạy như bay đến.

Lần này đi cùng còn có một nhóm hơn mười người của Thôi gia, cho nên hắn phân phó Lưu Tiểu Cường về Tần gia sớm mấy ngày, chuẩn bị một phen.

Từ lúc Ấn Nhiễm Nguyệt bị đạo cô kia mang, Thôi Quân chung quy có chút cô độc, chỉ là mượn tu luyện để giết thời gian mà thôi.

Bây giờ huynh đệ tỷ muội đoàn tụ, nàng cũng rất coi trọng phần thân tình này, cho nên Tần Tử Lăng thương lượng với nàng về sau sẽ đưa thúc thúc cùng a di tới Tần gia, ở chung cũng náo nhiệt không ít.

Tần gia có ba tòa nhà, trước sau có hai cái viện tử, dãy nhà sau gì gì đó, có hơn hai mươi phòng, ở thêm hơn mười người nữa cũng không là vấn đề.

Đương nhiên khẳng định phải chen chúc hơn trước đây một ít, nhưng cái này cũng không phải là vấn đề, Tần gia còn có thổ địa, biến thành năm sáu tòa nhà cũng được.

Đây là Thôi Quân không thích trương dương, cũng không nỡ đập đi cái nhà cũ, luôn cảm thấy nhà cũ này có một phần cảm tình ký thác, bằng không lấy tài lực bây giờ của Tần Tử Lăng cùng địa vị ở Phương Sóc Thành, trực tiếp xây An Hà Thôn thành một tòa thành nhỏ cũng không khó.

Đương nhiên là việc xây nhà đều không cần Tần Tử Lăng quan tâm, tùy vào mẫu thân cùng thúc thúc và a di của hắn, chỉ cần bọn họ thấy tốt là được.

- Công tử, gian phòng gì gì đó đều đã chuẩn bị xong, nha hoàn người hầu gì gì đó, sư mẫu ở Thủy Nguyệt Sơn Trang cũng phân phó đủ, đều là người trung hậu có thể tin tưởng, làm việc chịu khó cùng siêng năng.

Lưu Tiểu Cường ruổi ngựa tiến lên đây, bẩm báo nói.

- Được rồi, cực khổ cho ngươi.

- Trong khoảng thời gian này, trong trang không có xảy ra chuyện gì không?

Tần Tử Lăng gật đầu, thuận miệng hỏi.

- Bây giờ ở Phương Sóc Thành, bởi vì chuyện kia của công tử, nhất phái hưng thịnh, trong trang có thể có chuyện gì chứ!

Lưu Tiểu Cường cười trả lời, nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.

- Mọi người kiếm củi đốt lửa, chỉ có một mình ta, cũng không thể mang đến cảnh tượng hưng thịnh như vậy cho Phương Sóc Thành, chủ yếu vẫn là mọi người tề tâm hợp lực.

Tần Tử Lăng vừa ruổi ngựa đi sóng vai cùng Lưu Tiểu Cường, vừa cười nói.

- Hắc hắc, ngược lại ta cho rằng không có công tử thì sẽ không có Phương Sóc Quận hưng thịnh.

Lưu Tiểu Cường gãi đầu một cái nói.

Tần Tử Lăng cười cười, cũng sẽ không khiêm tốn với hắn, trong lòng ngược lại là khá xúc động.

Hai năm rưỡi trước, hắn chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ muốn bảo vệ mình cùng người nhà.

Nhanh như vậy đã có thành tựu như hôm nay, có thể mang đến cho Phương Sóc Thành biến hóa lớn như vậy.

- Ta đây cũng tính là người có thành tựu, thay đổi được thiên hạ a!

Vẫn nhìn biến hóa bốn phía, trong lòng Tần Tử Lăng dâng lên một cỗ cảm giác tự hào.

- Đúng rồi công tử, hai ngày trước Tả sư đã đột phá trở thành đại võ sư luyện cốt.

Lưu Tiểu Cường nói.

- Thật quá tốt!

Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi đại hỉ.

Tả Nhạc tuổi tác đã lớn, mặc dù Tần Tử Lăng nhọc lòng chuẩn bị cho hắn không ít đồ tốt, trước khi bế quan đi Ô Dương Sơn, cũng cố ý sớm để lại một phần thịt Hóa Ly trân quý cho hắn, nhưng việc Tả Nhạc có thể đột phá trở thành đại võ sư luyện cốt, trong lòng đúng thật là vẫn không nắm chắc.

Kết quả không nghĩ tới, nhanh như vậy mà Tả Nhạc đã đột phá trở thành đại võ sư luyện cốt, coi như cũng không phụ lòng hắn.

Đoàn người trở lại Tần phủ, nguyên bản Tần phủ tương đối lạnh tanh lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thôi thị luôn luôn ưa thích thanh tu, cũng tự mình ra mặt thu xếp, phân phó cái này phân phó cái kia, bận rộn quên cả trời đất, Tần Tử Lăng thấy vậy, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn còn chưa quan tâm đến mẫu thân của hắn nhiều lắm, cũng hiểu vì sao nàng luôn thúc giục hắn kết hôn sinh hài tử, thực tế Thôi thị vẫn rất cô độc, khát vọng có thân tình từ nhỏ đã luôn ám ảnh nàng!

Đêm đó, Tả Nhạc cố ý an bài một buổi tiệc yến phong phú trong Thủy Nguyệt Sơn Trang, chúc mừng người nhà Thôi thị đoàn tụ, cũng đón gió tẩy trần cho người nhà của Thôi Khôn Thành cùng Thôi Hinh.

Đêm đó người tham gia dạ tiệc, ngoài nhân vật chủ yếu bên này của Thủy Nguyệt Sơn Tràng, còn có đồng môn trước kia của Tần Tử Lăng ở Hàn Thiết Chưởng Viện, Tiêu Thiến, Hạ Nghiên cùng hai tỷ muội Vân Lam ở Hoa Vận, gia chủ Tiêu gia Tiêu Văn Thần cùng gia chủ Lữ gia Lữ Hạng Vũ cũng cố ý tự mình chạy đến đây.

Đương nhiên là quản câu Quản Câu Phủ Kim Nhất Thần cũng tới.

Hiện tại tin tức đánh trận ở Thanh Hà Quận đã qua hơn mười ngày, nghe được Tần Tử Lăng đánh chết Văn Truyền Sâm, lại dùng thân thể mệt mỏi đánh trọng thương gia chủ Hầu gia Hầu Nhạc Hồng, cả hai đều cảm thấy đây là tin tức động trời.

Không quản là Văn Truyền Hay hay Hầu Nhạc Hồng, đối với Tiêu Văn Thần cùng Lữ Hạng Vũ mà nói, đều là đại nhân vật mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn lên.

Lấy thân phận của bọn họ, đừng nói giao thủ với bọn họ, dù là muốn gặp mặt bọn họ đều không phải là chuyện dễ dàng.

Kết quả, Tần Tử Lăng lại quang minh chính đại tiêu diệt một người trong đó, đồng thời đánh trọng thương một người, có thể tưởng tượng được tin tức làm chấn động Tiêu Văn Thần cùng Lữ Hạng Vũ biết bao! Thực tế, đừng nói Tiêu Văn Thần cùng Lữ Hạng Vũ, ngay cả Tả Nhạc, ngươi biết một về lai lịch của Tần Tử cũng chấn kinh đến rối tinh rối mù.

Cũng là đến một khắc này rồi, bọn họ mới biết, nguyên lai Tần Tử Lăng cường đại như vậy, có thể tiêu diệt đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ.

Cho nên, đêm đó buổi tối yến, Tần Tử Lăng tự nhiên là hoàn toàn xứng đáng nhân vật chính.

Lấy thân phận Tiêu Văn Thần cùng Lữ Hạng Vũ, cũng phải khom người, lễ độ cung kính mời rượu cho hắn.

Đến giờ phút này rồi, ngoại giới có thể không biết, nhưng bọn hắn thân là nhân vật cốt cán của hai đại gia tộc ở Phương Sóc Thành, làm sao lại không biết, Tiêu Thiến có thể quật khởi nhanh như vậy, nguyên do cũng nhờ một tay của Tần Tử Lăng.

Mà hắn mới là chủ nhân thật sự của Phương Sóc Thành này.

Mà bọn hắn đều là tướng sĩ dưới trướng của hắn, hưng suy gia tộc, vận mệnh mỗi người đều bị trói chung với hắn với hắn.

Mặc kệ bọn hắn có nguyện ý hay không, đã không còn do bọn hắn làm chủ, bởi vì thực lực hai bênh chênh lệch quá xa! Đương nhiên, không cần nói cũng biết là hai người Tiêu Văn Thần cùng Lữ Hạng Vũ đều toàn thân nguyện ý.

Nhân vật mạnh mẽ như vậy, lại trẻ tuổi như vậy, hơn nữa vào mười ngày trước, mẫu thân của hắn rốt cục cũng chịu thò đầu ra, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc, vừa bay ngút trời.

Hơn nữa những ai có giao tình tốt với hắn, ví như Tả Nhạc tuổi đã cao cũng được hắn bồi dưỡng thành đại võ sư luyện cốt, Trịnh Tinh Hán qua ba mươi tuổi khí huyết đỉnh phong, cũng được bồi dưỡng thành đại võ sư luyện cốt, còn có những đồng môn sư huynh đệ khác, hiện tại mỗi người đều là võ sư kình lực.

Tiêu Văn Thần cùng Lữ Hạng Vũ đều là lão nhân vật gian hoạt, làm sao không nhìn ra, dạng người như Tần Tử Lăng không phải là người dùng để so sánh với đám thiên kiêu ngạo mạn, viết cả hai chữ ngông cuồng trên mặt, hắn có nhân nghĩa a.

Hắn ẩn nhẫn khiêm tốn, làm việc cẩn thận kín đáo, hơn nữa đáng quý chính nhất chính là hắn trọng tình trọng nghĩa, thuộc hạ dưới trướng hắn sẽ không có ai phải chịu khổ.

Trước nói, nói rõ theo hắn làm việc là tiền đồ vô lượng, có thể đi xa.

Sau nói, hắn sẽ không bạc đãi bọn họ, bọn họ không chỉ an tâm, hơn nữa có hi vọng.

Bằng không Tần Tử Lăng có tiền đồ vô lượng, bọn họ lại không được chỗ tốt gì, thậm chí vào thời khắc sinh tử còn phải lo lắng bản thân có bị mang ra làm pháo hôi hay không, ai lại nguyện ý đi theo hắn đây? Trước đây, bọn họ vì sao không nguyện ý quy phụ Bàng Kỳ Vi, không chỉ là bởi vì thực lực Bàng Kỳ Vi không đủ để bọn hắn tâm phục, còn có một điểm rất trọng yếu, Bàng Kỳ Vi chỉ muốn chiếm đoạt bọn họ, làm yếu đi bọn họ, dùng tài nguyên của bọn họ làm lớn mạnh lực lượng của chính mình.

Tiêu gia, Lữ gia đương nhiên không cam lòng! Nhưng Tần Tử Lăng lại hoàn toàn khác nhau! Nhìn đám người Tiêu Thiến, Tả Nhạc, Trịnh Tinh Hán một chút là biết!