Chương 381 Tiến công
Ngươi nói không sai.
- Vạn Sinh Huyết Đàm là ta dùng máu tươi cùng sinh hồn của hàng nghìn sinh linh mà luyện hóa thành, chất chứa sinh cơ vô tận.
- Đối với ta mà nói, có tác dụng áp chế lực lượng U Minh đang ăn mòn thân thể, đối với tu luyện Bích Mộc Trường Thanh Công của Thanh Tùng lão nhi mà nói, lại có thể tăng lên sinh cơ vô tận, sau cùng có cơ hội đột phá.
- Chỉ là Thanh Tùng lão nhi tự xưng là chính đạo, lại có thể làm chuyện đồ thán sinh linh đến bực này sao? Hơn nữa hắn không biết U Minh Huyền Công, không thể luyện hóa lạc ấn tinh thần lộn xộn ở bên trong, coi như len lén thu lấy sinh cơ bên trong huyết đầm, cũng dễ bị tinh thần thác loạn, tẩu hỏa nhập ma.
- Nhưng Vạn Sinh Huyết Đàm này nếu có thể đoạt được từ tay ta, vật tẫn kỳ dụng, hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại chiếm lấy lấy sinh cơ bên trong Vạn Sinh Huyết Đàm, tìm kiếm cơ hội đột phá.
- Đáng tiếc, hắn thiên toán vạn toán, cũng không thể tính tới, mười năm trước ta cứu ngươi.
- Vạn Sinh Huyết Đàm này vừa lúc có thể giúp ngươi khôi phục toàn bộ công lực, làm gì có chỗ cho bọn hắn dùng? Hiện tại đã thành tử đảm, mà ngươi cũng khôi phục toàn bộ công lực.
- Lần này, Thanh Tùng lão nhi không chỉ không có được Vạn Sinh Huyết Đàm.
- Trái lại, hắn còn phải táng thân nơi đây, trở thành cơ duyên đột phá của ta.
- Ha ha, sinh cơ tinh thuần dâng trào, mới là thứ ta đang cần!
Hận Thiên lão ma càng nói càng đắc ý, hai mắt toát ra tham lam cùng thị huyết nồng nặc.
…
- Bên trong dãy núi đằng trước, ngọn núi cao nhất chính là sào huyệt của Hận Thiên lão ma.
Bên ngoài sơn lĩnh, trong đêm đen, Gia Cát Vận Kim chỉ vào một ngọn núi bị sương độc bao phủ bên trong dãy núi, trầm giọng nói:
- Thanh Tùng huynh, Tô đại nhân, Bàng đô úy, ba người các ngươi mỗi người dẫn người chia thành ba nhánh đi lên từ đây.
- Bản quan sẽ trốn trong mây mù trên không trung, quản chế toàn cục, cũng đề phòng Hận Thiên lão ma ngự không mà chạy.
- Được!
Thanh Tùng khẽ vuốt cằm.
- Vâng!
Tô Thùy Tượng cùng Bàng Kỳ Vân hơi hơi ôm quyền khom người.
Tô Thùy Tượng, phán quan thừa của phán quan phủ ở Tây Vân Châu, trợ thủ của Gia Cát Vận Kim, nhân vật cấp chuẩn tông sư.
- Tốt, vậy bản quan đi trước!
Gia Cát Vận Kim gật đầu, sau đó vung tay áo, quanh thân lập tức gió nổi mây phun, một đoàn mây mù bao lấy hắn, bên dưới U Nguyệt, chậm rãi thổi về phía chủ phong.
- Bần đạo dẫn người tấn công chính diện, các ngươi mỗi người dẫn người trái phải mà tiến công, hình thành tư thế tam giác giáp công.
Sau khi Gia Cát Vận Kim cuốn lên mây mù rời đi, Thanh Tùng nói.
Nói xong, Thanh Tùng liền vung tay lên, mang theo bốn vị trưởng lão của Bích Vân Tông như là u linh bay vào sơn lĩnh, lúc bay vào sơn lĩnh, quanh thân bọn họ hơi hơi nổi lên một tia gợn sóng năng lượng, đảo mắt dung nhập vào bên trong cây rừng của dãy núi, giống như biến mất giữa hư không.
- Tiêu đại nhân, chúng ta đi thôi.
Chúc Tuệ Cần nháy mắt về phía Tiêu Thiến, thấp giọng nói.
Lần này xuất chiến là nam tử chiếm đa số, Chúc Tuệ Cần cùng Tiêu Thiến là hạng người nữ lưu, lại chiếm đa số, lúc trước lại ngồi chung một xe, cho nên lúc rời khỏi thương đội, tới lúc đi đến đây, hai người rất đương nhiên sẽ đi cùng nhau.
- Chậm đã, chuyến này Tiêu đại nhân là người của phủ đô đốc chúng ta, cần phải đi theo bản quan.
Bàng Kỳ Vân nhàn nhạt nói.
- Bàng đại nhân, chuyến các người của phủ đô đốc nhiều, mà phán quan phủ của chúng ta, Phán Quan đại nhân thì phỉa ở trên không trung khống chế toàn cục, nhân lực vẫn còn thiếu, vậy nện...
Chúc Tuệ Cần do dự một chút rồi nói.
- Chúc đại nhân nếu như cảm thấy không đủ người, bản quan ở đây có thể cho ngươi mượn vài người, thân phận Tiêu đại nhân thì lại khác, cần phải đi theo bản quan mới được.
Bàng Kỳ Vân không cho cơ hội giải thích, cắt lời nói.
- Đa tạ ý tốt của Bàng đại nhân,, không cần.
Tô Thùy Tượng không đợi Chúc Tuệ Cần mở miệng lại, đã tiếp lời, nói.
Nói xong, Tô Thùy Tượng vung tay lên, chính mình dẫn người từ cánh phải lẻn vào sơn lĩnh.
Chúc Tuệ Cần thấy phán quan thừa đã mở miệng, cũng không dám nói gì nữa, gửi đến Tiêu Thiến một ánh mắt thương đau mà không làm gì được, sau đó cùng với khác ba vị giám sát sứ đuổi theo Tô Thùy Tượng.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Bàng Kỳ Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Thiến một cái, sau đó vung tay lên, nói.
Tiếp theo, đoàn người Bàng Kỳ Vân cũng như u linh biến mất ở trong núi rừng.
Cách chỗ vừa rồi đại khái mười tám dặm, trên bầu trời, trôi nổi một đoàn mây đen.
- Bọn họ bắt đầu hành động rồi.
- Gia Cát Vận Kim chiếm cứ không trung, khống chế toàn cục, những người khác phân thành ba đường đánh vào U Minh Điện.
- Hừ, Bàng Kỳ Vân kia thật đúng là liều lĩnh, vậy mà không thèm che giấu ý định giết chết Tiêu Thiến.
Người của phán quan phủ cũng đã mở miệng muốn người, hắn lại vẫn cố ý muốn giữ Tiêu Thiến lại.
- Đây cũng nguyên nhân vì sao rất nhiều thiên kiêu chi tử phải chết trẻ.
- Nếu như mỗi tên thiên chi kiêu tử đều giống như ngươi, ẩn nhẫn khiêm tốn, lòng dạ thâm trầm, cáo già, Tây Vân Châu cũng sẽ chỉ có vài vị tông sư a!
- Lão sư, ngài đánh giá đệ tử của mình như thế, có thích hợp lắm không?
- Có gì mà không hợp, đáng tiếc vi sư không phải sinh ra làm môn đệ gia đình thư hương, tài văn chương có hạn, cho nên cũng chỉ có thể dùng như thế mấy từ như thế để hình dung ngươi, kỳ thực ngươi là chỉ có hơn chứ không kém a!
Giữa không trung, trong mây đen nồng đậm vậy mà truyền ra hai giọng nam, rõ ràng là thanh âm của Tần Tử Lăng cùng Kiếm Bạch Lâu.
Lần hành động này là có tông sư cùng chuẩn tông sư, lấy tính cách Tần Tử Lăng, đương nhiên sẽ không một thân một mình hành động, khẳng định sẽ phải kéo theo Kiếm Bạch Lâu đi làm việc “quang minh chính đại”, kiếm tu có thực lực thẳng bức tông sư.
- Được rồi, ta hiểu ý của lão sư, nói đúng là ta làm trò giỏi hơn thầy!
Tần Tử Lăng nhìn lão đầu mập mạp cười ra vẻ hiền hòa cùng râu tóc trắng bạc ở phía trên, rất bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.
- Đừng kéo theo ta, vi sư là kiếm tu, làm việc xưa nay quang minh chính đại.
Kiếm Bạch Lâu vuốt râu nói, trên thân mơ hồ tản mát ra nhuệ khí nghiêm nghị.
Tần Tử Lăng bĩu môi, khinh thường trả lời, mây đen lại lấy tốc độ nhanh hơn bay về sơn lĩnh ở phía trước.
Lúc mây đen lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía sơn lĩnh, Gia Cát Vận Kim đã tung bay đến giữa không trung, cách không xa so với U Minh Điện.
Bên trong mây mù, Gia Cát Vận Kim có thể quan sát rõ toàn bộ sơn mạch, không bỏ sót bất kỳ người nào.
Từng ngọn núi giống như quần tinh củng nguyệt khom lưng trước U Minh Điện trên đỉnh chủ phong.
Mỗi một ngọn núi đều là sương độc lượn lờ, nhất là ngọn núi chủ phong, chỉ lộ ra một đoạn đỉnh núi.
Bọn họ người muốn tiến công U Minh Điện, nhất định phải xuyên qua từng ngọn núi kia.
Quan sát phía dưới, Gia Cát Vận Kim không hiểu tại sao tâm sinh bất an, luôn cảm thấy dãy núi an tĩnh này có chút quỷ dị đáng sợ.
Khi Gia Cát Vận Kim còn đang tâm sinh bất an, hắn cũng không biết, tại phía dưới hắn, bên dưới lòng đất của từng ngọn đỉnh núi đều có một cái Huyết Trì to lớn.