← Quay lại trang sách

Chương 382 Huyết Ngục

Đại Trận Huyết Trì cùng Huyết Trì có từng đạo huyết sắc liên nối chung một chỗ.

Trên đầu huyết sắc liên tản ra phù văn có khí tức quỷ dị tà ác.

Đột nhiên đạo phù văn kia đột nhiên sáng lên, huyết sắc liên bỗng nhiên kéo căng, nhất thời từng vùng Huyết Trì sôi trào mà lên.

Huyết tinh theo huyết sắc liên lan tràn ra bốn phương tám hướng, tựa như từng mạch máu đang trải rộng ra từng ngọn núi.

Bên trong ngọn núi tràn ngập huyết khí, phảng phất đang đánh thức từng con hung thú.

- Không tốt!

Tâm sinh của Gia Cát Vận Kim cảnh báo, sắc mặt chợt biến.

Ngay lúc sắc mặt Gia Cát Vận Kim đang đại biến, bên trong nhiều ngọn núi đột nhiên nứt ra, biển máu sôi trào, huyết khí cuồn cuộn, phảng phất là huyết ngục trong truyền thuyết.

Một cái huyết trảo to lớn bắt đầu nhô ra từ vết nứt kia.

Bên trên huyết trảo được quấn quanh huyết sắc liên, năm đầu ngón tay máu chảy đầm đìa, chộp tới Gia Cát Vận Kim đang đứng trên không trung, mang theo một tiếng hô phá vỡ bầu trời đêm, mưa máu rơi đầy trời.

- Xuy xuy xuy!

Mưa máu vẩy ra bao phủ lấy mây mù của Gia Cát Vận Kim, mây mù lại giống như bị ăn mòn, bốc lên từng sợi khói đen tản ra khí tức sa đoạ tanh hôi, phía trên xuất hiện chằng chịt lỗ nhỏ, thoát chốc đã bị thủng trăm ngàn lỗ.

Nhưng đáng sợ hơn vẫn là huyết trảo mang theo huyết liên kia, nó vẫn đang xuyên phá bầu trời đêm.

Năm ngón tay máu tươi dầm dề ăn mòn mây mù, huyết liên gào thét phất đi.

Mây mù lập tức trở nên cuồn cuộn.

Đảo mắt, Gia Cát Vận Kim triệt để lộ mình ở giữa không trung.

Huyết liên kia lại chộp tới hai chân của hắn, tựa hồ muốn kéo hắn xuống đáy biển máu trong vực sâu.

- Huyết Ngục Đại Trận!

Gia Cát Vận Kim thấy thế sắc mặt lại biến, cũng không thấy hắn làm động tác gì, không trung lại đột nhiên gió nổi mây phun, thủy linh khí khổng lồ từ bốn phương tám hướng mây tụ mà đến, trên không trung hình thành một thanh thủy kiếm to lớn.

Thủy kiếm to lớn chém tới huyết trảo.

- Xoẹt xẹt!

Năm đầu ngón tay như là bị đứt xích bắt lên không trung, sau đó hóa thành mưa máu mà rơi xuống.

Gần như cùng lúc đó, từng vệt hào quang màu máu từ từng đỉnh ngọn núi phóng lên cao.

Lúc này, cũng không biết lúc nào mà từng ngọn từng ngọn đã nứt ra, như là hỏa sơn đang bạo phát, không ngừng phun trào ra huyết quang huyết khí.

Huyết quang hội tụ thành một cánh tay huyết liên to lớn ở trước mặt Gia Cát Vận Kim, quấn quanh chỗ hắn đang đứng.

Đồng thời bên dưới Huyết Uyên lại có huyết trảo lộ ra, chộp tới hai chân của hắn.

Gia Cát Vận Kim thấy thế đồng tử hơi hơi co rụt lại, niệm pháp quyết một cái, một thanh thủy kiếm to lớn lại xuất hiện dưới chân hắn, chém về phía huyết trảo.

Gần như cùng lúc đó, Gia Cát Vận Kim lật bàn tay một cái, trong tay xuất hiện nhiều chuôi kiếm óng ánh trong suốt, tản ra hàn khí nhuệ khí vô tận.

- Trảm!

Gia Cát Vận Kim quát lạnh một tiếng.

Phi kiếm chém tới huyết liên võng đang không ngừng càn quấy trên hư không.

Lúc phi kiếm chém tới, vậy mà kéo theo thủy linh khí quanh thân.

Phi kiếm không ngừng phồng lớn, kiếm quang bắn ra bốn phía, lúc nó sắp chạm vào huyết liên, đã dài đến hơn hai mươi trượng, rộng như ván cửa.

- Coong! Coong! Coong!

Phi kiếm chém xuống.

Từng đạo huyết liên nhao nhao đứt ra.

Huyết trảo duới chân cũng bị Gia Cát Vận Kim dùng pháp lực dẫn động thủy kiếm chém rụng.

Mắt thấy Gia Cát Vận Kim muốn phá không mà đi, thoát khỏi Huyết Ngục Đại Trận này:

- Kiệt kiệt, Gia Cát lão nhi, ngươi để mạng lại đây!

Một đạo thanh âm âm sâm đột nhiên vang lên bên dưới bầu trời đêm.

Theo âm thanh âm vang lên, một huyết chưởng như là một ngọn núi hướng về phía Gia Cát Vận Kim, phủ đầu trấn áp mà xuống.

Huyết chưởng này giống như là cục máu ngưng tụ mà thành, phía trên có huyết dịch sền sệch theo ngón tay rơi xuống.

Đằng sau huyết chưởng, là một khuôn mặt trẻ tuổi dữ tợn.

- Huyết Trì lão ma, ngươi vậy mà khôi phục công lực!

Rốt cục sắc mặt của Gia Cát Vận Kim cũng đại biến, một đôi đồng tử bỗng nhiên rúc thành hai cái chấm nhỏ, phi kiếm trong tay ánh sáng tăng vọt, bỗng nhiên chém về phía huyết chưởng.

- Coong! Coong! Coong!

Phi kiếm cùng huyết chưởng trên không trung không ngừng chém giết, máu loãng văng khắp nơi, đồng thời lại có một ngọn huyết liên từ bốn mặt ngọn núi bắn về phía Gia Cát Vận Kim, lại có huyết trảo từ trong Huyết Uyên lộ ra, chụp vào hai chân của hắn.

- Gia Cát lão nhi, mặc dù ngươi có pháp lực tinh thâm, ta không giết được ngươi, nhưng ta có Huyết Ngục Đại Trận phụ trợ, muốn đẩy ngươi vào bên trong đại trận, vây khốn ngươi một đoạn thời gian vẫn là có thể!

Huyết Trì lão ma nói xong, tiếng cuồng tiếu vang lên.

Gần như cùng lúc đó, một cỗ cỗ huyết khí tụ vào Huyết Trì lão ma, thân thể Huyết Trì lão ma không ngừng bành trướng, khí huyết toàn thân quanh quẩn, không ngừng lăn lộn, hóa thành từng cái huyết chưởng, huyết thú, quỷ đầu đang há miệng máu.

Sau đó gào thét về phía Gia Cát Vận Kim.

Luyện khí tông sư mặc dù có thể ngự không mà đi, nhưng dù sao cũng chỉ có năng lực ngự không.

Theo ngoại nhân rất là uy phong, phảng phất giống như thần tiên, nhưng thực tế lại giống như người tu thần lúc xuất khiếu, bị hạn chế rất lớn.

Một, bản thể không thể cách mặt đất vượt qua 200m, nếu không sẽ di chuyển rất khó khăn, vận chuyển pháp lực cũng sẽ bị gián đoạn (Chỗ Gia Cát Vận Kim hiện đang đứng tính tới đỉnh ngọn núi gần hắn nhất).

Hai, ngự không mà đi không chỉ phải không ngừng tiêu hao pháp lực, hơn nữa người giữa không trung, không có chỗ dừng chân, tựa như vô nguyên chi thủy, vô căn chi mộc, không chỉ không thể thi triển pháp lực như thường, hơn nữa uy lực cũng sẽ giảm đi một ít.

Ba, luyện khí sư thi triển uy lực pháp thuật sẽ có quan hệ cùng khoảng cách, khoảng cách càng gần uy lực phát ra mạnh, khoảng cách càng xa uy lực càng yếu, tông sư cũng không ngoại lệ.

Vân Tây Ngô đã từng đề cập qua, nói rằng nghe đồn phi kiếm của Thanh Tùng đạo trưởng một khi tế ra, có thể lấy đầu người cách mấy dặm.

Điều này cũng chỉ có thể do nhân vật cấp tông sư làm được, có thể mượn thiên địa chi lực, cho nên có thể khống chế phi kiếm xa hơn rất nhiều so với đại luyện khí sư, nhưng một khi đạt tới khoảng cách mấy dặm, sợ rằng uy lực còn lại cũng không còn bao nhiêu, chỉ có thể lấy đầu của kẻ yếu mà thôi.

Cho nên tông sư mặc dù có thể ngự không mà đi, nhìn tới có thể chiến có thể trốn, tương đối sẽ không thua võ đạo tông sư.

Nhưng luyện khí tông sư nếu cách mặt đất 200m, muốn công kích võ đạo tông sư, căn bản không gây ra được bao nhiêu sát thương, mà một khi hạ thấp độ cao, lấy sức bật của võ đạo tông sư, còn có kình lực cùng binh khí đều bắn ra, tuyệt đối có thể tạo ra uy hiếp rất lớn với luyện khí tông sư.

Cho nên, dưới tình huống bình thường, luyện khí tông sư có thể trấn áp võ đạo tông sư, nhưng loại áp chế này cũng là có hạn, hơn nữa cũng phải nhìn tu vi mỗi người ra sao.

Cho nên Gia Cát Vận Kim đứng lơ lửng giữa không trung lại thấy Huyết Trì lão ma mượn huyết khí chi lực của Huyết Ngục Đại Trận, bạo phát ra từng cái huyết chưởng, huyết thú, quỷ đấu há miệng to.

Nhao nhao gào thét mà đến, sắc mặt lại biến.

Đang lúc toàn lực ngăn trở công kích Huyết Trì lão ma, hai chân vẫn bị huyết trảo bên dưới bắt lại.

Móng vuốt máu có huyết khí vờn quanh, mặc dù hai chân của Gia Cát Vận Kim đang không ngừng chuyển động cương khí kịch liệt, nhao nhao biến huyết trảo thành mưa máu, nhưng vẫn cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đang muốn kéo hắn xuống bên dưới.

Cuối cùng Gia Cát Vận Kim vẫn là bất đắc dĩ bị ép rơi xuống, hoàn toàn bị vây khốn trong Huyết Ngục Đại Trận.