Chương 383 Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết được ta?
Gia Cát Vận Kim triệt để rơi vào Huyết Ngục Đại Trận, bên trong là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Phía trên là từng đạo huyết liên phong tỏa, bên dưới thì là mặt đất rạn nứt khắp nơi, huyết khí không ngừng từ đất bên dưới cùng bốn phương tám hướng trong ngọn núi dũng mãnh tiến ra, hoặc ngưng tụ thành từng đạo huyết liên, quấn quanh về phía người trong trận, hoặc ngưng tụ thành một trời sông máu hướng về phía người trong trận, hoặc hóa thành từng cái huyết trảo lộ ra từ trên mặt đất, chộp tới chỗ người trong trận.
Lại có tiếng kêu thảm thiết thê lương, không ngừng từ dưới đất cùng bốn mặt trong ngọn núi truyền đến, huyết quang tràn ngập, diễn ra một cảnh tượng nhân hoàn thảm tuyệt, có trẻ mới sinh bị huyết trảo của người mẹ móc ra, có cả một cái thôn trang bị ác ma tàn sát, từng người ngã trong vũng máu, Quỷ Đầu Đao rơi xuống, đầu lâu lăn ùng ục qua mặt.
Từng cái cảnh tượng diễn ra mồn một trước mắt, rất chân thực, không ngừng có tiếng kêu la thảm thiết vang lên, trong huyết quang không ngừng hiện lên cảnh tượng nhân hoàn thảm tuyệt trực tiếp công kích ý thức thần hồn của người khác, làm cho tâm thần của con người bị lay động, trải nghiệm cảnh tượng nêm trong huyết ngục.
Nhưng Gia Cát Vận Kim chung quy là luyện khí tông sư, sau khi rơi xuống, chân vừa chạm đất đã thể hiện ra tu vi luyện khí tông sư, kiếm quang quanh thân chuyển động, tùy tiện khuấy một cái, chính là từng cây huyết liên bị chém đứt, từng cái huyết trảo bị xoắn thành một đoàn mưa máu, một màn huyết quang ảo giác như là bọt xà bông vỡ tan tành.
Trong nháy mắt, quanh thân Gia Cát Vận Kim xuất hiện một vệt sáng ngăn cách với thế giới máu tanh của huyết ngục, nhưng Huyết Ngục Đại Trận này chung quy vẫn là do Hận Thiên lão ma cùng Huyết Trì lão ma liên thủ bày ra, mượn nhân họa thiên tai ở Cửu Cao Quận, cắt lấy huyết tinh của hàng trăm ngàn sinh linh, rút ra tinh huyết ẩn nấp trong Huyết Trì bên dưới các ngọn núi, ngày đêm luyện hóa âm sát địa mạch, biến nơi đây như huyết ngục, trải qua mười năm, mới cuối cùng hình thành Huyết Ngục Đại Trận, uy lực vô cùng to lớn, quả là khó có thể tưởng tượng.
Mặc dù dựa vào tu vi của Gia Cát Vận Kim, muốn phá trận mà ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Đại nhân!
- Đại nhân!
Gia Cát Vận Kim một mạch liều chết xông đi một đoạn, đã đụng phải năm vị thủ hạ bị nhốt trong Huyết Ngục Đại Trận.
- Đám người của Thanh Tùng tông chủ đâu?
Gia Cát Vận Kim sầm mặt lại, hỏi.
- Chúng ta phân binh thành ba đường, Thanh Tùng tông chủ đi chính diện, Bàng đại nhân đi cánh phải.
- Chúng ta đi một đường thông suốt thì tiến vào nơi đây, sau đó Huyết Ngục Đại Trận bất chợt phát động, chúng ta lại bị vây ở chỗ này, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp lại đám Thanh Tùng tông chủ.
Tô Thùy Tượng trả lời.
- Lần này tình huống không ổn! Huyết Trì lão ma vẫn còn sống, hơn nữa còn khôi phục công lực, người bố trí Huyết Ngục Đại Trận chính là hắn.
- Chúng ta nhất định phải nhanh phá trận, tìm được đám Thanh Tùng tông chủ, bằng không một khi Hận Thiên lão ma liên thủ Huyết Trì lão ma, tiêu diệt từng bộ phận, vậy chúng ta sẽ rất nguy hiểm.
Vẻ mặt Gia Cát Vận Kim nghiêm túc nói.
Mọi người cũng không biết Huyết Trì lão ma còn sống, nghe vậy mỗi đều thay đổi sắc mặt, biết rằng tình thế còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bọn hắn tưởng tượng.
Lần này, ưu thế lớn nhất của bọn họ là có hai vị tông sư cùng hai vị chuẩn tông sư, đạt được chiến lực tương đương với ba vị tông sư.
Cho nên, dù cho là đánh ở sân khách, Hận Thiên lão ma chiếm ưu thế sân nhà, bọn họ cũng không sợ chút nào.
Nhưng bây giờ đối phương lại biến thành hai vị tông sư, ưu thế của bọn họ sẽ giảm súc đi rất nhiều, hơn nữa đối phương vậy mà còn bày ra nhân thần cộng phẫn Huyết Ngục Đại Trận.
Trận này cực kỳ tàn nhẫn vô đạo, uy lực lại vô cùng to lớn.
Huyết Ngục Đại Trận này lập tức vây khốn toàn bộ người của phán quan phủ, nhất đã xoay chuyển cục diện một cách rõ rệt.
Huống hồ, Huyết Ngục Đại Trận này là do đích thân Huyết Trì lão ma bố trí, mà nơi này lại là sào huyệt của Hận Thiên lão ma, chẳng lẽ hắn còn không dám bày ra U Minh Đại Trận sao?
Sự thực cũng đúng như mọi người lo lắng, tại một chỗ khác, lúc này là một phen cảnh tượng khác.
Hô! Hô! Hô!
Từng đạo âm hồn đen kịt lãnh lẽo thổi ra từ bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa đều bị cỗ âm hồn này bao phủ, âm hồn hình thành một đoàn mây đen lạnh lẽo, bao phủ hai đội nhân mã ở bên trong.
U Minh Giáo, Luyện Hồn Đại Trận! Âm hồn hình thành đoàn mây đen, những nơi nó đi qua đều âm lãnh vô cùng, ngay cả tảng đá cũng bị đông cứng rồi nứt ra.
Đủ các loại hình ý niệm thê thảm, cầu xin, tuyệt vọng, thô bạo, hung hoành đang không ngừng tấn công vào đại não của người ở trong trận.
Thây phơi khắp nơi, đầu lâu chồng chất như núi, máu chảy thành sông, thiên quân vạn mã xung phong liều chết, phỉ tặc đang cười gằn tùy ý tàn sát bách tính, Minh Sứ mang mặt nạ xanh nanh vàng, dùng loan đao màu đen không ngừng gặt đầu thường dân, khó phân thật giả, làm lay động tâm chí người khác.
- A!
Một vị võ sư hóa kình của phủ đô đốc rốt cục không chịu nổi bực ý niệm này, thần hồn bị đánh túi bụi, rốt cục tan vỡ, hai mắt đỏ thẫm, tay cầm đại đao điên cuồng chém tới chỗ đồng liêu.
- Chết!
Bàng Kỳ Vân thấy thế mặt lộ vẻ ác lạnh, hoành đao trong tay vung lên, một đạo đao mang xẹt qua, võ sư hóa kình nổi điên kia lập tức lăn đầu xuống đất.
Một luồng hồn phách từ trên thân hắn tràn ra, trong nháy mắt đã bị âm hồn bốn phía xông lên nuốt mất.
- Đây là Luyện Hồn Đại Trận của U Minh Giáo, mọi người thôi động khí huyết, đừng cho tà hồn đến gần người.
Sau khi Bàng Kỳ Vân dùng một đao chém chết vị võ sư nổi điên kia, lạnh giọng hò hét.
Quát lạnh một tiếng, khí huyết trên thân bắt đầu khởi động, mơ hồ có huyết quang như hỏa diễm từ trên thân hắn phóng lên cao, sóng triều âm hồn từ bốn phương tám hướng má nhao nhao đến gần hắn, nhưng vừa đến phạm vị năm thước, lập tức nhao nhao phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hóa thành từng luồng khói xanh bay đi, mây đen phía sau thì nhao nhao cuốn ngược.
Những người lần này được Bàng Kỳ Vân mang đến từ phủ đô đốc đều thuộc dạng thân kinh bách chiến, trừ người vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người còn lại phản ứng cũng đều rất nhanh, trong thời gian ngắn ngủi bị hoảng loạn một chút, lại nhao nhao rút ra tinh huyết của bản thân bôi lên binh khí, sau đó mua may binh khí, đao quang kiếm ảnh trải rộng quanh thân, phía trên có lộ ra dương cương huyết khí thoáng hiện, khiến cho âm hồn bốn phía vừa đụng đến đã bị chém giết, hóa thành từng luồng khói xanh, căn bản là không có cách tới gần.
Nhưng bên trong quần phong lại liên tục sinh ra âm hồn, hơn nữa có vài âm hồn còn rất mạnh mẽ, phảng phất đã thành thể vật chất, không còn là âm hồn bình thường, ánh sáng lại che khuất bốn phương tám hướng, liếc nhìn lại, trừ chỗ bọn họ coi như có chút ánh sáng, còn lại mấy chục thước ở đằng trước đều là mây đen lẫn lộn, sâu không thấy đáy, có tiếng kêu thê lương không ngừng từ bên trong phát ra ngoài, để cho người khác rùng mình.
- Tiêu Thiến, bốn mặt của Luyện Hồn Đại Trận đều đen kịt, mặc dù Phán Quan đại nhân ở giữa không trung khống chế toàn cục, cũng không nhìn được mọi chuyện xảy ra ở đây.
- Hiện tại bản đô úy hỏi ngươi một lần cuối, là đi theo bản đô úy, hay là bản đô úy ở đây tiễn ngươi lên đường?
Bàng Kỳ Vân thấy tình thế đã ổn định, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiến đang vung vẩy Thanh Long thương ở cách đó không xa đang.
Đầu thương phong mang như ánh lửa, mũi thương nhảy múa, giống như là Tinh Hỏa Liệu Nguyên, những nơi đi qua, âm hồn tiêu tán.
- Bàng Kỳ Vân, ngươi thân là đô úy đại nhân, lúc này không tập trung lực lượng lao ra khỏi Luyện Hồn Đại Trận này, tru diệt U Minh Giáo, trái lại nghĩ sẽ giết ta trước, ngươi không thấy thẹn với thân phận của mình sao?
Tiêu Thiến nghe vậy không chỉ không có hoang mang, trái lại bình tĩnh thần kỳ, chất vấn nói.