Chương 384 Cục diện nguy cấp
Ha ha, Tiêu Thiến, ngươi cũng không phải là đức trẻ ba tuổi, sao vẫn còn ngây thơ như vậy! Thế giới này chính là cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé! Cái gì là ma giáo, cái gì là chính đạo, chỉ cần ta đủ cường đại, ta chính là chính đạo!
- Hơn nữa người đánh trận này, không chỉ có người của phủ đô đốc bọn ta, không phải còn người của Bích Vân Tông cùng phán quan phủ sao? Để bọn hắn xung phong liều chết trước, bọn ta ở đằng sau thu dọn tàn cuộc không phải là tốt hơn sao?
Bàng Kỳ Vân nói đến, gương mặt lộ ra một tia tự cho là thông minh cùng nụ cười đắc ý.
- Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Các ngươi nguyện ý làm đao cho người khác dùng sao?
Tiêu Thiến không để ý đến Bàng Kỳ Vân, mà ánh mắt đảo qua thủ hạ tùy tùng của Bàng Kỳ Vân, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
- Ha ha, Tiêu Thiến, ngươi thật đúng là ngây thơ ấu trĩ a! Bọn họ là người mà Bàng gia ta bồi dưỡng ra, đương nhiên thuộc dạng người trung thành nhất, ta nói bọn hắn chết thì bọn hắn liền chết, chỉ với mấy câu của ngươi còn muốn thuyết phục bọn hắn?
Vẻ mặt Bàng Kỳ Vân trào phúng nói.
Lúc Bàng Kỳ Vân nói đang nói mấy lời này, một vài người đã lộ ra hung quang hướng về phía Tiêu Thiến, sau đó nhảy về phía Tiêu Thiến.
- Nếu đã là dạng này, vậy chuyện ta làm cũng không cần thẹn với lương tâm!
Tiêu Thiến nghe vậy trên mặt lộ ra một vệt tiếc nuối.
Nói xong, hai chân nhúng một cái trên mặt đất, cả người tung người mà lên, vội vàng lui về phía sau.
- Ngươi cho rằng ngươi chạy được sao?
Bàng Kỳ Vân thấy thế nhếch miệng lên, khinh thường cười nhạt, nhún người nhảy lên, giống như một con chim lớn đánh về phía Tiêu Thiến, người ở giữa không trung, hoành đao đã lướt qua bầu trời, mang theo một đạo sắc bén chói mắt không gì sánh được, đao mang lớn như là ván cửa.
Những nơi đao mang đi qua, trong phạm vi 3~5m, âm hồn đều rối rít hóa thành từng sợi khói xanh mà biến mất.
- Bàng Kỳ Vân, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết được ta?
Cả người của Tiêu Thiến vào lúc này vẫn còn trên không trung, vung Thanh Long Thương một cái, mũi thương mang như thiểm điện phá vỡ thiên địa.
- Coong!
Mũi thương trực tiếp va vào trong đao phong, phát ra một đạo tiếng vang kinh thiên động địa.
Bàng Kỳ Vân lập tức cảm thấy một cỗ lực đạo vô cùng mênh mông ở bên trong thương mang.
Hoành đao trong tay chấn động mạnh một cái, cả người Bàng Kỳ Vân lui về phía sau mà bay ngược, một vệt cào đỏ ửng xuất hiện trên gương mặt anh tuấn kia.
Một bên khác, Tiêu Thiến lại mượn lực lấy tốc độ nhanh hơn để lui lại, nhưng có một vị đại võ sư luyện cốt trung kỳ cùng một vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ đang giáp công ở phía sau, muốn ngăn trở đường lui của nàng.
Nhưng Tiêu Thiến lại nhảy múa một cái, Thanh Long Thương vung trái vung phải, như là Thanh Long lắc đầu ngoắc đuôi, nổi lên trận trận cuồng phong.
- Thình thịch! Thình thịch!
Thanh Long Thương hung hăng đánh lui công kích của hai vị đại võ sư.
Hai vị đại võ sư thấy thế, trong miệng phát ra một tiếng buồn bực thầm trong miệng, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, binh khí trong tay hai người bị xoay tròn, vội vàng bay ngược về sau, cả người của hai vị võ sư cũng bị dư chấn, một ngụm huyết tinh trào ra từ trong miệng hai người.
Sắc mặt mọi người chợt biến.
Một cỗ hàn ý từ đáy lòng không ngừng dâng trào.
Một lần vẫy thương như vậy mà quét ngang hai vị đại võ sư luyện cốt.
Thực lực này cũng không khác gì chuẩn tông sư!
Một vị đại võ sư luyện cốt trung kỳ, hơn nữa còn trẻ hơn so với Bàng Kỳ Vân, lại có thực lực chuẩn tông sư, cái này quả thực quá kinh khủng! Sắc mặt Bàng Kỳ Vân âm trầm như là sóng triều cuồn cuộn.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, vốn tưởng rằng giết Tiêu Thiến chỉ là chuyện đơn giản, vậy mà không ngờ hắn đã đánh giá thấp nữ tử này.
Hơn nữa, nàng mới chỉ là luyện cốt trung kỳ, một khi nàng đột phá trở thành luyện cốt hậu kỳ, Bàng Kỳ Vân phải tự khẳng định, chính mình tuyệt không phải là đối thủ của nàng!
Cái này vẫn chưa phải là điều then chốt.
Mấu chốt là, hiện tại, hắn cùng nữ nhân này đã kết tử thù, chuyến này nếu để cho nàng chạy thoát, lấy thân phận của nàng, Bàng gia không chỉ không có biện pháp lại giết nàng, hơn nữa lấy thực lực của nàng cùng tiềm lực như vậy, chỉ cần đầu nhập vào thế lực của Thứ Sử đại nhân, chỉ sợ công sức mà phụ thân hắn đột phá thành tông sư cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
- Toàn lực xung phong liều chết! Sau khi rời khỏi đây, nhất định phải giết nữ nhân này, quyết không thể để cho nàng còn sống mà quay trở về Phương Sóc Quận!
Rất nhanh, Bàng Kỳ Vân ép xuống hàn ý cùng hối hận trong lòng, lạnh giọng nói.
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng kêu lên hò hét, sau đó Bàng Kỳ Vân cùng vị hắc y lão gia kia như hình với bóng xung ngựa lên trước, vận chuyển khí huyết kình lực, quơ đao xung phong liều chết.
Nhất thời, ánh đao cuồn cuộn, ánh đao mang theo khí huyết dương cương, như là một đạo hỏa long đang không ngừng xông về phía trước giết.
Âm hồn nhao nhao cuốn ngược hướng về hai bên.
- Huyết Trì, chúng ta không thể đợi thêm nữa, ngươi trước ngăn chặn Thanh Tùng lão nhi, bản điện chủ đi trấn áp tiểu tử Bàng gia tiểu tử!
Bên trên một ngọn núi, Hận Thiên lão ma quan sát một đám mây đen đang lăn lộn bên trong sơn cốc ở phía dưới, gương mặt lộ ra nét dữ tợn nói.
- Lão nô tuân lệnh!
Huyết Trì hơi hơi khom người, sau đó cuốn lên một đám mưa máu, một cước đạp không mà đi, người ở giữa không trung, mang theo một thanh huyết đao cùng bốn vị trưởng lão xung phong liều chết chém xuống chỗ của Thanh Tùng.
- Huyết Uyên Đao, là ngươi, Huyết Trì lão ma!
Thanh Tùng thấy trên đỉnh đầu đang có một thanh huyết đao chém xuống, lập tức cảm thấy một cỗ huyết khí đang thoang thoảng qua lỗ mũi, bốn phía có vô số huyết trảo lại đang chộp tới chỗ hắn, lại có tiếng kêu thảm thiết thê lương đang vang lên bên tai, phảng phất cả người rơi vào biển máu vực sâu vô tận, không khỏi sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, phi kiếm bay lượn trên không trung đã sớm hóa thành một đạo lục sắc trường hồng phá không mà lên, va vào chỗ huyết đao đang rơi tới.
- Coong! Coong! Coong!
Phi kiếm cùng huyết đao giao kích liên tiếp trên không trung, phát ra tiếng kim thiết chạm nhau rấtg to.
Một đoàn bích quang cùng huyết quang không ngừng nổ tung trên không trung, âm hồn xông đến từ bốn phía lại không ngừng tản ra.
- Giết! Giết!
Khi Thanh Tùng bị Huyết Trì cuốn lấy, âm hồn cuồn cuộn trong mây đen lại trở nên hung khát dị thường, ý niệm hung lệ dâng tràn ra, xông thẳng đến thần chí của mấy tên trưởng lão phía Bích Vân Tông.
Tiếp theo, có tám thân ảnh toàn thân có hắc khí lượn lờ, ác ma thân cao ba trượng, cầm trong tay cây Tam Xiên Kích từ trong mây đen lao tới, lướt về phía bốn vị trưởng lão Bích Vân Tông.
Sau khi tám tên ác ma này lướt qua, trong bóng tối lại có tám người ngồi ngay ngắn ở cách đó không xa, trên ngực mỗi người đều cắm một cây phiên kỳ, chính là Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.
Tám người kia cũng không phải là Minh Sứ, là tám vị bên trong mười vị đường chủ của phân điện U Minh Giáo, cũng cùng cấp bậc với vị U Hồ đường chủ bị giết ở Phương Sóc Thành.
Chỉ là tám người này chủ yếu là trấn thủ cho phân đinệ U Minh, cho nên được ban cho Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.
Bên trong Minh Huyết Luyện Hồn Phiên của bọn họ nuôi thần hồn ác ma, thực lực không bằng lục đại Minh Sứ, luận chiến lực chỉ tương đương với đại luyện khí sư chân nguyên sơ kỳ.
Nhưng mượn âm hồn chi lực của Luyện Hồn Đại Trận, thực lực của những ác ma này không chỉ có tăng gấp bội, hơn nữa sau khi bị thương sẽ được âm hồn bổ sung liên tục, đảo mắt là có thể khôi phục lại.
Lúc trước, tám vị đường chủ kia trốn ở trong tối không dám xuất thủ, là bởi vì kiêng kỵ Thanh Tùng.
Thanh Tùng là tông chủ, một kiếm hạ xuống, lập tức có thể đả thương thần hồn ác ma của bọn hắn, mặc dù ở trong đại trận cũng không kịp chữa trị, thậm chí cũng có thể bị một kích trực tiếp giết chết, như vậy, tám vị đường chủ cũng phải chịu phản phệ cực lớn.
Hiện tại Thanh Tùng bị Huyết Trì lão ma cuốn lấy, tám vị đường chủ này đương nhiên sẽ nắm lấy thời cơ vây công bốn vị trưởng lão của Bích Vân Tông, không để bọn hắn có cơ hội xuất thủ yểm trợ cho Thanh Tùng.
Tám vị đường chủ và Huyết Trì lão ma hỗ trợ nhau xuất thủ, lại có đại trận tương trợ, Thanh Tùng cùng bốn vị trưởng lão lập tức bị cuốn lấy hoàn toàn.