Chương 388 Thừa nước đục thả câu
Đồng tử Bàng Kỳ Vân không khỏi bỗng nhiên co rụt lại, nhe răng cười, nói:
- Ngăn nữ nhân này lại, không cho phép nàng ta chạy thoát!
Mọi người nghe vậy hơi thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh đã theo nhịp mà nói:
- Tuân lệnh!
- Ha ha!
Bàng Kỳ Vân thấy thế, cười lên một trận điên cuồng, người đã mang đao phóng lên cao, bổ về phía Tiêu Thiến.
- Lão sư, hiện tại người có thể xuất thủ, để cho đám Gia Cát Vận Kim thiếu người một phần ân tình! Những cũng kiềm chế một chút, không cần quá liều mạng.
- Để cho Hận Thiên, Huyết Trì còn có chút thời gian mà đánh với Thanh Tùng lão nhi.
Bên dưới U Nguyệt, bên trong một đoàn hắc vụ, đồng tử Tần Tử Lăng hơi hơi co rụt lại, lộ ra sát khí lạnh như băng vô tình, nhàn nhạt nói.
- Vậy còn ngươi?
Kiếm Bạch Lâu nghe vậy, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
- Về phần ta, đương nhiên là đi thu thập cái tên Bàng Kỳ Vân kia, ngay cả súc sinh lợn chó cũng không bằng!
Tần Tử Lăng trả lời, sát khí trong con ngươi càng phát ra băng lãnh nồng nặc.
Ở khoảng cách xa, mặc dù thần hồn không thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hận Thiên lão ma cùng Bàng Kỳ Vân, nhưng từ thần thái cùng cử chỉ, còn biến động sau đó, Tần Tử Lăng ít nhiều vẫn có thể suy đoán ra một ít chuyện.
- Bây giờ ngươi xuất thủ có phải là quá sớm không?
Kiếm Bạch Lâu hơi cau mày.
- Hận Thiên lão ma cùng Huyết Trì lão ma hiện tại giao chiến sinh tử với Thanh Tùng lão nhi, làm sao có thể lại phân tâm quan sát tình huống trong đại trận.
Tần Tử Lăng trả lời.
Nói xong, Tần Tử Lăng lại lấy ra một mặt nạ Minh Sứ đeo lên mặt, tiếp theo, trên người có từng sợi U Minh Tử Khí toát ra, lượn lờ quanh thân.
- Lão sư đừng quên, ta còn có một chiêu này!
Kiếm Bạch Lâu nhìn Tần Tử Lăng biến hóa nhanh chóng, thoát chốc thành Minh Sứ, mặc dù là mặt đối mặt với hắn, cũng khó phân biệt thật giả, không khỏi cảm khái vạn phần mà nói:
- Sinh Tử chi đạo, thần hồn chi đạo, độc môn kia quả thật huyền ảo không gì sánh được, khiến cho người khác phải cố gắng cả đời để nhìn trộm, ngươi tuổi còn trẻ cũng đã đạt được tài nghệ như thế, thật là khiến cho vi sư cảm giác bội phục sâu sắc a!
- Hắc hắc!
Tần Tử Lăng cười đắc ý, sau đó tâm niệm vừa động, hắc vụ cuồn cuộn bao lấy thân thể của Kiếm Bạch Lâu, cuối cùng di chuyển xuống một đỉnh ngọn núi.
Đứng trên đỉnh núi, quan sát một đóa huyết liên to bằng cánh tay đang giao thoa với hư không, còn có biển máu đang bốc lên, Kiếm Bạch Lâu tay cầm Kim Lân kiếm, một cỗ khí thế sắc bén không gì sánh được không ngừng bắn ra từ người hắn.
- Phá!Kiếm Bạch Lâu quát lạnh một tiếng.
Xoẹt xẹt!
Kiếm khí kim quang sắc bén dài chừng mười trượng lao ra từ Kim Lân kiếm.
- Coong! Coong! Coong!
Những nơi kiếm khí đi qua, huyết liên nhao nhao tách ra.
Một đạo ánh kiếm màu vàng óng sáng lên, cả người Kiếm Bạch Lâu mang theo kiếm sát nhập vào Huyết Ngục Đại Trận.
- Giờ đến phiên ta!
Nhìn theo Kiếm Bạch Lâu đi vào Huyết Ngục Đại Trận, Tần Tử Lăng nhếch miệng lên một tia cười lạnh, quanh thân cuốn lên từng sợi U Minh Tử Khí, như là u linh bay vào bên trong Luyện Hồn Đại Trận.
- Coong! Coong! Coong!
Một góc nào đó của Luyện Hồn Đại Trận, Tiêu Thiến cầm trong tay cây Thanh Long Thương, nhân thương hợp nhất, thương như du long, bay lượn không chừng trên không trung, biến hóa vô cùng.
Mỗi một thương vung ra, liền nổi lên một điểm hàn quang, không chỉ bao phủ cả Bàng Kỳ Vân, cũng bao phủ cả đám thủ hạ của Bàng Kỳ Vân, để cho mỗi một người bọn hắn đều cảm thấy như đang mặt đối mặt với Tiêu Thiến.
Thương ra như rồng, không chỉ bay lượn không chừng, càng là hung mãnh dị thường, thậm chí mơ hồ có tiếng long ngâm vang lên ở trong thiên địa, một đạo Thanh Long hư ảnh trên không trung đi khắp không chừng, dương nanh múa vuốt.
Tần Tử Lăng truyền thụ Du Long Thân Pháp cho Tiêu Thiến, chủ yếu là vì muốn bổ trợ thân pháp của nàng.
Lại thêm Tiêu Thiến luyện cốt toàn thân trừ phần xương sọ, vậy nên thân thể có thể tùy ý biến hóa, mỗi một lưỡi lê đánh ra, đều ẩn chứa biến hóa vô cùng, khiến cho đám người vây công đều bị cô lập, chỉ có thể mặt đối mặt với Tiêu Thiến.
- A!
Hét thảm một tiếng, lúc một vị đại võ sư luyện cốt trung kỳ dùng hết chiêu thức, lại bị Tiêu Thiến nắm lấy thời cơ, đâm trúng một thương vào tay hắn đang cầm đao.
Bàn tay của vị đại võ sư luyện cốt trung kỳ trong nháy mắt xuất hiện một cái lỗ châu mai, máu tươi phun trào mà ra.
Bịch!
Đại đao rơi xuống đất.
- Tiêu Thiến, thực lực ngươi quả thực rất cường đại, nhưng vô dụng thôi.
- Chỗ ta có hơn mười đại võ sư, hơn mười vị võ sư, ngươi đả thương được một người, rồi lại có thể chèo chống được bao lâu? Chung quy là đầu hàng bản đô úy, bản đô úy lập ngươi làm chính thê, quyết không nuốt lời.
- Ngươi ngẫm lại xem, cha ta chính là đô đốc đại nhân, tương lai, một khi ta trở thành tông sư, tất nhiên sẽ kế thừa vị trí của cha ta, ngươi sẽ là đô đốc phu nhân, quyền thế và vinh diệu bực nào, sao phải khổ như hiện tại, vùng vẫy như con cá chết?
Bàng Kỳ Vân thấy Tiêu Thiến ở tình huống này lại vẫn có thể đả thương một vị đại võ sư luyện cốt trung kỳ phía hắn, ánh mắt nhìn nàng lại càng lộ ra vẻ điên cuồng.
Giờ khắc này, hắn thật sự đã động tâm với nàng!
- Muốn chết!
Ngay vào lúc này, một đạo thanh âm tràn đầy sát cơ chợt vang lên bên tai mọi người.
Tiếp theo Bàng Kỳ Vân liền nhìn thấy trong bóng tối có một đạo đao mang tản khí tức đen kịt đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, không ngừng phóng to trong con ngươi của hắn.
Những nơi đao mang đi qua, giống như gió cuốn mây tan, âm hồn hắc vụ bị đánh cho biến mất không còn.
Đao mang còn chưa đến, Bàng Kỳ Vân đã cảm giác được một cỗ đao ý băng lãnh đang nhập vào cơ thể của hắn, phảng phất muốn chém cả người hắn thành hai nửa.
Một cảm giác nguy hiểm tột đột đang bạo phát trong lòng Bàng Kỳ Vân.
Mặc dù vừa rồi cũng đối mặt với Hận Thiên lão ma, Bàng Kỳ Vân lại không có cảm giác nguy hiểm nồng nặc như vậy.
- Mau ngăn cản hắn!
Bàng Kỳ Vân lớn tiếng rống nói, hoành đao trong tay bổ về phía Liệt Thiên Đao, thân thể vội vàng thối lui về phía sau.
- Giết!
Hai vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ đang công kích Tiêu Thiến, thấy thế trong mắt lóe lên một vệt sợ hãi, nhưng vẫn là nổi giận gầm lên một tiếng, thả người tiến lên, cầm đao bổ về phía Liệt Thiên Đao, nỗ lực ngăn cản một đao tất chết này của Tần Tử Lăng.
- Chết!
Trong miệng Tần Tử Lăng văng ra một chữ lạnh như băng.
Lúc Tần Tử Lăng phun ra chữ này, hai vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ lập tức cảm thấy hắc ám vô tận hạ xuống, vô số lưu tinh trong bóng tối vô số rơi xuống đỉnh đầu bọn hắn, phảng phất là tận thế đang đến.
Vô số ý niệm, sợ hãi, bất lực, nhỏ bé, tuyệt vọng, tử vong tràn đầy trong đại não của bọn họ, đao trong tay cũng bị đình trệ trên không trung.
Kiểu đình trệ này vô cùng ngắn ngủi, chỉ là trong nháy mắt hai vị này đại võ sư đã giật mình tỉnh lại, vừa rồi chẳng qua chỉ là huyễn tưởng.
Nhưng đã muộn, đợi bọn hắn giật mình tỉnh lại, chỉ thấy một vệt ô quang hàn mang lóe lên trong con ngươi, sau đó bọn họ nhìn thấy chính mình bay lên bầu trời, phía dưới là hai cỗ thi thể không đầu, máu tươi từ đoạn cổ phóng lên cao.
Tĩnh!
Yên tĩnh như chết!
Một cảnh tượng điên cuồng khiến trái tim của mọi người có mặt đều nhảy lên, thật sự là không còn từ nào để diễn tả.
Một đao!
Vẻn vẹn một đao, hai vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, cứ thế đầu rời xuống đất.
Tu vi bực này, kinh khủng cỡ nào!
Dù cho là đô đốc đại nhân của bọn họ, võ đạo tông sư Bàng Trí Uyên cũng tuyệt đối không làm được.
Liệt Thiên Đao giống như dao thái rau cắt đứt đầu của hai vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ, thế đi căn bản không chịu ảnh hưởng chút nào, vẫn lấy tốc độ kinh người mà cắt về phía Bàng Kỳ Vân.