← Quay lại trang sách

Chương 389 Tại sao muốn giết ta?

Coong!

Một tiếng vang thật lớn.

Nhưng phản ứng của Bàng Kỳ Vân cũng không chậm, lập tức đưa đao lên đón đầu, Liệt Thiên Đao rốt cục chém vào hoành đao của Bàng Kỳ Vân.

Chỗ Bàng Kỳ Vân đứng đỡ đao, mặt đất rạn nứt, đôi chân căng tràn, máu tươi không ngừng chảy ra.

- Ngươi không phải Minh Sứ, ngươi rốt cuộc ai?

Bàng Kỳ Vi rống giận nói.

Coong! Coong! Coong! Coong! Coong!

Trả lời Bàng Kỳ Vi chính là những tiếng chém tới liên tục.

Đằng sau đao mang đen nhánh đó, là một mặt nạ xanh xanh vàng vàng.

Mỗi một đao bổ xuống, Bàng Kỳ Vân liền phải lui về phía sau mấy thước, trên mặt trào nổi lên từng sợi gân, thậm chí khóe miệng cũng có máu tươi bắt đầu chậm rãi chảy ra.

Nhiều lần, Bàng Kỳ Vân muốn biến chiêu.

Nhưng đao thế của đối phương mãnh liệt, trọng lực của đao, căn bản là thứ hắn không thể đánh bật được, chỉ có thể cứng nhắc cầm hoành đao ngăn cản.

Thủ hạ Bàng Kỳ Vân lúc này mới phục hồi lại tinh thần, muốn xông lên trợ giúp Bàng Kỳ Vân một tay.

- Các ngươi vẫn nên ở lại đây đi.

Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, thương mang đầy trời, bao phủ mười võ sư cùng đại võ sư, khiến bọn hắn không thể thoát đi.

Cùng lúc đó lại có một đạo hư ảnh thần hồn từ trên thân nàng lao ra, trong tay hư ảnh thần cầm một lá cờ.

Phiên kỳ lay động, hắc vụ cuồn cuộn vọt ra, hóa thành một thân ảnh cao trượng, tay cầm tam xiên kích.

Chính là Ám Thiên.

Minh Huyết Luyện Hồn Phiên này vẫn luôn giấu trong nhẫn trữ vật của Tiêu Thiến, vạn nhất nếu có biến hóa, Tần Tử Lăng không kịp cứu viện, Tiêu Thiến có thể lấy đi ra, dựa vào thần hồn phụ thể trên người nàng mà khống chế Ám Thiên.

Ám Thiên vừa ra tới, hai mắt xám ngắt, há miệng hút vào, giống như cá voi hút nước, làm cho âm hồn cuồn cuộn ở bốn phía biến mất không còn gì nữa.

Mà cả người của Ám Thiên lại càng rõ hơn một chút.

Chỉ là đáng tiếc, khu vực này, hiện tại đã bị Tần Tử Lăng dùng U Vụ Chướng bao phủ, âm hồn bên ngoài tạm thời vào không được, sau khi Ám Thiên hút hết âm hồn bốn phía, tam xiên kích trong tay lập tức vung lên, như là màu đen trường tiên lơ lửng giữa không trung, đánh về phía đám đại võ sư kia.

- Bịch!

Đường đường nhân vật chuẩn tông sư, dưới đao phách mãnh liệt của Liệt Thiên Đao, vậy mà ngay cả đao cũng không nắm vững, run rẩy rơi xuống đất.

Lúc này, hai tay của Bàng Kỳ Vân không ngừng rỉ ra máu tươi, bắp thịt không biết đứt đoạn bao nhiêu khúc, nhìn tới vô cùng thê thảm.

Lúc hoành đao rơi xuống đất, đao mang đen thùi lạnh như băng đã chạm vào cương tráo kình lực của Bàng Kỳ Vân, dán manh vào phần eo của hắn.

Máu tươi theo đao phong chậm rãi chảy xuống.

- Ngươi, ngươi rốt cuộc ai? Tại sao muốn giết ta?

Sắc mặt Bàng Kỳ Vân tái nhợt hỏi, trong mắt đầy nét sợ hãi.

Trả lời Bàng Kỳ Vân chính là một đạo đao mang chói mắt cùng máu tươi xì ra.

Cả người Bàng Kỳ Vân bị chặt đứt thành 2 phần.

Nhưng lúc này Bàng Kỳ Vân cũng chưa có chết.

Hai mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, tràn đầy sợ hãi và không cam lòng.

Tần Tử Lăng chậm rãi vén mặt nạ lên, một gương mặt thô kệch cùng vết sẹo dài xuất hiện trước mặt Bàng Kỳ Vân.

- Là ngươi!

Hai mắt Bàng Kỳ Vân bỗng nhiên trợn lớn, khuôn mặt khiếp sợ và không dám tin tưởng.

- Ta gọi là Tần Tử Lăng, đây không phải là gương mặt thật của ta! Tiêu Thiến là thê tử của ta, ngươi tính là cái thá gì? Cũng xứng ức hiếp nàng trước mặt ta sao! Nếu không phải lo lắng bại lộ quá nhiều, lúc ở quận, ta đã sớm động thủ với ngươi!

Tần Tử Lăng lạnh giọng nói.

- Tần Tử Lăng! Thanh Hà Quận, nhất chiến đánh chết Văn Truyền Sâm Tần Tử Lăng! Ngươi vậy mà lợi hại như vậy, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, tất cả mọi người đều bị ngươi lừa, Bồ Cảnh…

Bàng Kỳ Vân nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, trong mắt đều là hoảng sợ, như là thấy được tuyệt thế ác ma.

Đến giờ phút này, hắn mới hiểu được, đánh một trận ở Thanh Hà Quận, như là tinh vân soi sáng rồi lại vụt tắt, đảo mắt nhìn lại, Tần Tử Lăng mới là người động thủ sau màn của tất cả mọi chuyện.

Hắn so với Tần Tử Lăng thực sự không đáng nhắc tới, Tần Tử Lăng này mới là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi của Tây Vân Châu, mà hắn chỉ là một con bọ chét đang nhảy nhót mà thôi, nực cười nhất là hắn lại dám uy hiếp nữ nhân của Tần Tử Lăng ở trước mặt hắn, quả thật là tự tìm đường chết a!

Lời đằng sau của Bàng Kỳ Vân còn chưa nói ra khỏi miệng, đao mang lại rạch một cái giữa không trung.

Đầu của Bàng Kỳ Vân lập tức rơi xuống đất, một đôi tròng mắt tròn vo.

Một đạo hồn phách từ trên thân Bàng Kỳ Vân bay ra, chỉ là còn chưa kịp chạy trốn đã bị Ám Thiên mở miệng hút một cái, hút đi mất.

Thấy Bàng Kỳ Vân chỉ vài chiêu đã bị Tần Tử Lăng chém giết, người của phủ đô đốc rốt cục cũng trở nên hoảng sợ, chạy tứ tán, không còn đội hình như ban đầu!

Một vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ vừa mới nhảy khỏi đám hắc vụ, một thanh loan đao đen nhánh từ trong hắc vụ chém ra, tên đại võ sư luyện cốt sơ kỳ kia trong nháy mắt bị chém thành hai nửa.

Một vài tên võ sư khác cũng tìm đường thoát thân nhưng kết cục chỉ có một.

- Trong hắc vụ có cường giả!

Hơi lạnh thấu xương từ lòng của mọi người cuối cùng dâng lên.

- Là ngươi đã giết ba vị Minh Sứ của phân điện U Minh Giáo ta!

Vị hắc ý lão giả theo hình như bóng với Bàng Kỳ Vân thấy một đao của Tần Tử Lăng chém tới, trong mắt như tỉnh ngộ ra được gì đó.

Lần này phủ đô đốc phái tới tổng cộng ba mươi lăm người.

Bao gồm cả Bàng Kỳ Vân, có mười một vị đại võ sư, trong đó có ba vị đại võ sư luyện cốt hậu kỳ.

Lợi hại nhất chính là Bàng Kỳ Vân cùng vị ám tử kia của phân điện U Minh, hắc y lão giả.

Trong nháy mắt, hai vị lợi hại nhất đã bị giết, chỉ còn lại chín vị đại võ sư luyện cốt.

Những người còn lại, mỗi người đều là tuyệt vọng hoảng sợ, mười phần bản lĩnh cũng khó mà phát huy ra bốn năm phần.

Rất nhanh, phủ đô đốc người bị quét ngang không còn, thi thể lung tung nằm một chỗ.

- Có U Sát Hồ Lô cùng Ám Thiên ở đây, ngươi hoàn toàn có thể ám toán từng người, giết địch kiểu này không giống với tính cách của ngươi.

Tiêu Thiến cùng Tần Tử Lăng kề vai đứng chung một chỗ, ánh mắt đảo qua thi thể dưới đất, biểu tình phức tạp nói.

- Giận dữ vì hồng nhan! Hắn uy hiếp làm nhục ngươi, ta là nam nhân của ngươi, nhất định phải để cho hắn chết một cách rõ ràng.

Tần Tử Lăng nói.

- Có cần không?

Năm ngón tay của Tiêu Thiến xiết chặt năm ngón của Tần Tử Lăng, quay đầu nhìn phía trên hắn, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt ôn nhu.

- Vô cùng cần thiết, bằng không lòng ta sẽ không thấy thoải mái!

Tần Tử Lăng trả lời.

Tiêu Thiến nghe vậy nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt càng phát ra ôn nhu, trong lòng có một loại cảm giác vi diệu không nói ra được.

Nàng từ trước đến nay là người rất có chủ kiến, cũng là một nữ cường nhân làm việc rất quả quyết.

Nàng cũng không nguyện ý để bản thân rơi vào tình cảnh giống những nữ nhân yếu nhược kia, được nam nhân bảo vệ lấy, trái lại nàng muốn trở thành cường giả có thể bảo hộ cho người khác!

Nhưng duy nhất chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Tần Tử Lăng.

Nhìn thấy hắn vì nàng, xưa nay vốn làm việc cẩn trọng không chắc chắn sẽ không lộ mặt, giờ khắc này lại thấy hắn lộ ra khía cạnh giận dữ, nội tâm của Tiêu Thiến lại càng ngọt ngào cùng mâu thuẫn.

- Đoạn đường sau này của chúng ta vẫn còn rất dài, về sau không cần như vậy.

Tiêu Thiến nhẹ nói.

- Yên tâm đi, ta sẽ không lấy tương lai của chúng ta ra mà đặt cược.

- Lúc nhiệt huyết, vẫn nằm trong sự kiểm soát của ta.

Tần Tử Lăng vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của Tiêu Thiến một cái, nói.

- Tình huống của những người khác như thế nào rồi?

Tiêu Thiến gật đầu, sau đó hỏi.

- Người của phán quan phủ bị nhốt trong Huyết Ngục Đại Trận, lão sư đã vào trận tương trợ.

- Người của Bích Vân Tông cũng bị nhốt trong Luyện Hồn Đại Trận giống ngươi.

- Hận Thiên lão ma đang liên thủ cùng Huyết Trì lão ma mượn Luyện Hồn Đại Trận vây giết Thanh Tùng lão nhi.

- Nhưng Thanh Tùng lão nhi vẫn rất lợi hại, cần phải thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể phân thắng thua.

- Tình huống của bốn người còn lại lại rất nguy cấp, ta nhìn sơ qua là có hơn sáu mươi bảy mươi tên giáo đồ U Minh Giáo mượn lực đại trận vây công bọn họ, trong đó có sba người là Minh Sứ.

Tần Tử Lăng trả lời.