← Quay lại trang sách

Chương 391 Thảm liệt

Ở giữa thiên địa, cuồng phong gào thét, phong vân biến ảo.

Trên đất, nguyên bản cây cỏ đã chết héo lại điên cuồng mọc lên, vậy mà có thể cao đến hơn năm trăm thước, hơn nữa còn tản ra lục sắc quang mang, không ngừng xuyên thủng qua màn máu của Huyết Trì lão ma.

Có vài ngọn cây cỏ thì điên cuồng quấn quanh về phía Hận Thiên lão ma cùng Huyết Trì lão ma.

Thanh sắc giao long bỗng nhiên phá vỡ huyết sắc thiên địa, dương nanh múa vuốt vồ tới bạch cốt quỷ trảo cùng Huyết Uyên Đao.

Hận Thiên cùng Huyết Trì thấy thế, trên mặt đều toát ra vẻ ngưng trọng.

Ba đại luyện khí tông sư, giờ đây mới gọi là sinh tử chiến.

Một cái khác góc, một vị Minh Sứ đang đuổi giết Tiêu Thiến.

Khi Minh Sứ đi qua một đoàn âm hồn mây đen thì mây đen âm hồn kia đột nhiên phân ra, một thanh đại đao đen nhánh phá không chém xuống.

Vị Minh Sứ kia chưa kịp gào thảm đã bị một đao chém thành hai nửa.

Lại sau đó, người cầm đao nhanh chóng lột xuống giới chỉ trên tay Minh Sứ, thu tập thi thể của hắn vào Dưỡng Thi Hoàn.

Bên phía Ám Thiên cũng nhanh chóng cho tay vào thăm dò Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, tựa như đang tìm kiếm đồ ăn, cuối cùng là vài khối huyết sắc được bốc ra rồi đưa vào miệng nó.

Ám Thiên bây giờ đã cao tới năm trượng, khải giáp trên thân tỏa ra óng lánh, như là vật thể thật, khí thế trên người càng là kinh người, hầu như đã không kém cỏi Bàng Kỳ Vân.

- Ba vị Minh Sứ đều bị ngươi giết, có muốn dẫn thêm vài người nữa đến đây?

Tiêu Thiến đang chạy trốn, lúc này đã đứng lại, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

- Quên đi, quá tham lam dễ để kẽ hở, thấy tốt thì lấy a, hơn nữa mục tiêu lớn nhất của ta là hai vị Hận Thiên cùng Huyết Trì này lão ma.

Tần Tử Lăng nhìn về phía mây đen cuồn cuộn ở trước mặt, mắt lộ ra một tia tiếc nuối, nhưng vẫn rất quả quyết mà trả lời.

- Tốt, vậy ta hiện tại đi trợ giúp trưởng lão Bích Vân Tông một tay.

Tiêu Thiến nói.

- Đi đi, cẩn thận một chút, triển lộ ra thực lực luyện cốt hậu kỳ là được rồi.

Tần Tử Lăng nói.

- Ta hiểu.

Tiêu Thiến gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ôm Tần Tử Lăng một cái, nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng cẩn thận một chút.

- Nếu không giết được Hận Thiên cùng Huyết Trì, cũng không nên miễn cưỡng.

- Ừm, ta biết rồi.

Tần Tử Lăng nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Thiến, sau đó mang theo Ám Thiên, như là u linh biến mất ở bên trong Luyện Hồn Đại Trận.

Luyện Hồn Đại Trận này đối với đám người Thanh Tùng thì rất khó đột phá, nhưng Tần Tử Lăng có lĩnh ngộ của sinh tử âm dương, lại có thần hồn cường đại cùng U Vụ Chướng tương trợ, muốn đi ra ngoài nhưng lại rất dễ dàng.

Lặng yên rời khỏi Luyện Hồn Đại Trận, sau đó Tần Tử Lăng đi đến U Minh Điện.

Đáng tiếc Hận Thiên lão ma đã biết sào huyệt không gánh nổi, nên đã sớm dời đi tài vật, trọng yếu đồ vật thì đều đã mang theo người, cho nên sào huyệt trong cũng không có gì đáng tiền đồ vật.

Chỉ là, những thứ này sớm đã nằm trong dự liệu của Tần Tử Lăng, cho nên hắn cũng không thất vọng, thẳng thắn đi xuống dưới đất cung điện U Minh Điện, tìm được âm sát địa mạch ẩn sâu bên dưới.

Chủ mạch của âm sát địa mạch này nằm ngay tại dưới chủ phong của U Minh Điện, còn có rất nhiều chi mạch khải trải rộng khắp các ngọn núi khác.

Hận Thiên lão ma chính là mượn nhờ âm sát địa mạch này tu luyện U Minh Huyền Công, lại trải qua vài chục năm luyện hóa hồn phách, bố trí xuống Luyện Hồn Đại Trận, luyện hóa máu tươi sinh linh, bố trí xuống Huyết Ngục Đại Trận, bố trí sào huyệt này như một cái lồng sắc.

Nếu không phải lần này có biến số là Tần Tử Lăng, tam phương thế lực như phán quan phủ đương nhiên đều sẽ bị đánh gục ở đây, không chỉ có người của Bích Vân Tông bị giết hết, hơn nữa bên phủ đô đốc còn bị Hận Thiên lão ma mượn cơ hội chôn xuống một quân cờ quan trọng.

Âm sát địa mạch nơi này so với âm sát địa mạch ở Tam Nguyên Sơn còn mạnh hơn rất nhiều lần.

Lúc Tần Tử Lăng đi tới lối vào âm sát địa mạch, sát khí kia bất chợt thổi đến cuồn cuộn, giống như là nước lũ tích tụ lâu ngày bất ngờ phá đê mà ra.

Băng lãnh thấu xương, tựa hồ có thể trong nháy mắt cóng đến vỡ đá.

- Hắc hắc, không tệ, không tệ.

- Thu lấy đầu âm sát địa mạch này, e rằng còn cần thêm một đoạn thời gian…

Tần Tử Lăng thấy thế không khỏi đại hỉ, vội vã tế xuất Dưỡng Thi Hoàn.

Bên trong Dưỡng Thi Hoàn, hiện tại bốn đầu cương thi ngày ngày đều ở bên trong phát triển, lượng âm sát chi khí cần cho bọn chúng đã tăng lên rất nhiều, nhất là Tứ Thủ, còn kém một bước thì đột phá trở thành Kim Thi, mức độ âm sát chi khí cần có lại càng khủng bố, tùy tiện há miệng hút vào, chỉ tốn nửa nén thời gian là đã hút hết lượng tài nguyên để đột phá một con đồng cương thi.

Hơn nữa, cương thi có đẳng cấp càng cao, nồng độ và phẩm chất của âm sát chi khí càng được nâng cao cao.

Trên thực tế, lúc Tần Tử Lăng thu lấy âm sát chi khí ở Tam Sơn Nguyên, sau đó trải qua một năm rưỡi, nhờ việc hắn nắm giữ Phương Sóc Thành trong tay, phân phó Tiêu Thiến sai người đi tìm kiếm, lại tìm được hai nơi có chứa âm sát địa mạch loại nhỏ ở Tam Nguyên Sơn, rốt cuộc mới miễn cưỡng chống đỡ cho tới bây giờ.

Tế Dưỡng Thi Hoàn ra, lập tức trong hư không xuất hiện một cái miệng lớn, âm sát chi khí cuồn cuộn rót vào bên trong cái miệng lớn.

Từ sau khi Tần Tử Lăng cảm ngộ được một tia áo nghĩa sinh tử, thần hồn càng được phát triển mạnh, việc điều khiển Dưỡng Thi Hoàn cũng rất thuận buồm xuôi gió, lại thêm âm sát chi khí ở đây kỳ nồng nặc tinh thuần, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có thể thu lấy số lượng lớn hơn gấp mấy lần so với Tam Nguyên Sơn.

Đại khái qua nửa nén hương thời gian, âm sát chi khí bắt đầu trở nên mỏng manh, mặc dù tổng sản lượng vẫn còn rất nhiều, nhưng tốc độ thu vào đã giảm đi rất nhiều.

- Có chút đáng tiếc!

Ánh mắt Tần Tử Lăng lộ ra một tia tiếc hận, nhưng vẫn rất quả quyết mà thu hồi Dưỡng Thi Hoàn, sau đó lại giống như u linh rời khỏi cung điện dưới đất.

Sau một khắc, Tần Tử Lăng đã bay lên ở giữa không trung, quanh thân bị một đoàn hắc vụ bao trùm, một điểm khí tức cũng không lộ ra ngoài.

Phía dưới, cảnh tượng chém giết đã đến mức kịch liệt.

Huyết Trì lão ma thi triển Hóa Huyết Đại Pháp, chỉ còn nửa cái mạng, pháp lực của Hận Thiên lão ma cũng tiêu hao đi rất nhiều.

Mà tình thế của Thanh Tùng còn thảm hơn rất nhiều so với bọn hắn.

Không chỉ có cả người đã lão hóa đến mức không thể lão hóa được nữa, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, hơn nữa cả cánh tay phải đã bị bạch cốt quỷ trảo bắt lấy, vết thương để lại khiến người khác phải giật mình khi nhìn vào

Máu thịt be bét, xương trắng ơn ởn, chỗ bị quỷ trảo nắm, từng đạo U Minh Tử Khí không ngừng nhúc nhích, tựa như một con hắc trùng đang không ngừng ngọ ngoạy, vô cùng đáng sợ.

Coong!

Một tiếng vang thật lớn.

Huyết Uyên Đao chém xuống, Giao Long rơi xuống đất, hiện ra bản thể là một thanh phi kiếm.

Hận Thiên lão ma thấy thế, mắt lộ ra vẻ đại hỉ, cười gằn, một đạo quỷ trảo âm trầm chộp tới cái đầu của Thanh Tùng.

Tê lạp! Tê lạp!

Quay quanh lấy Thanh Tùng, bích mãng được ngưng tụ từ chân nguyên trực tiếp bị bạch cốt quỷ trảo xuyên qua, xé rách thành khúc vụn.

Mắt thấy quỷ trảo của Hận Thiên lão ma muốn công phá bích mãng hộ thể của Thanh Tùng, lúc này, một đạo khí lạnh dày đặc xuất hiện, toàn thân trắng như tuyết, tầng vảy óng ánh, giao long lắc đầu vẫy đuôi một cái, lăng không mà đến, giết về phía Hận Thiên lão ma.

Chính là Băng Ly Kiếm của Gia Cát Vận Kim.

Người của phán quan phủ dưới sự tương trợ của Kiếm Bạch Lâu, rốt cục cũng có thể phá trận mà ra, vừa kịp lúc ngàn cân treo sợi tóc.

- Huyết Trì!

Hận Thiên lão ma đại sự xém chút nữa thì thành, há có thể vào lúc này buông tay, một bên lớn tiếng rống giận, một bên không quan tâm tiếp tục thôi động bạch cốt quỷ trảo chộp về phía Thanh Tùng.

Huyết Uyên Đao thì bổ về phía phi kiếm của Gia Cát Vận Kim.

Vào thời khắc này, một vệt kim quang phóng lên cao, bắn về phía Huyết Uyên Đao.