← Quay lại trang sách

Chương 392 Tái chiến

Kim Lân kiếm! Kiếm Bạch Lâu!

Thấy một vệt kim quang phóng lên cao, sắc bén không gì sánh được, phảng phất như muốn chém nửa ngày đêm, rốt cục sắc mặt của Hận Thiên lão ma cũng đại biến, thu hồi bạch cốt quỷ trảo, lắc một cái trên không trung, chụp vào phi kiếm đang bay về phía hắn, hai hàm răng ngậm chặt, trong miệng văng ra sáu chữ hận ý cùng không cam lòng.

- Hận Thiên lão ma!

Thấy Gia Cát Vận Kim cùng Kiếm Bạch Lâu chạy tới, Thanh Tùng sống sót sau đại nạn cũng người không lộ ra vẻ kinh hỉ, chỉ có hận ý vô tận, nổi giận gầm lên một tiếng, phi kiếm hóa giao long vừa rơi xuống đất lại lần nữa phóng lên cao, rơi vào trong tay Thanh Tùng.

- Giết!

Thanh Tùng lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng, cả người mang kiếm phóng lên cao, như là một đạo cầu vồng lục sắc lướt qua bầu trời, mang theo hận ý cùng tức giận ngập trời, chém thẳng về phía Hận Thiên lão ma.

Không khí bị chém đôi, cuốn ngược hướng hai bên, ở giữa hình thành một đường chân không, cầu vòng phát ra từ thanh phi kiếm lục bích lại càng chói mắt, thậm chí hoàn toàn che mất thân ảnh của Thanh Tùng.

Hận Thiên lão ma thấy thế sắc mặt chợt biến, không cần suy nghĩ lấy ra Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, sau đó cắm vào vai phải, máu tươi chảy ra cuồn cuộn từ cán kỳ.

Phiên kỳ có chữ "Bá” đón gió phất lên.

Âm sát hắc khí cuồn cuộn vọt ra từ phiên kỳ, trên không trung hình thành một đạo thân ảnh cao năm trượng, tay cầm ba tam xiên kích, xung phong liều chết hung hăng đâm tới Thanh Tùng.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn.

Thần ma cầm tam xiên kích va vào Thanh Tùng, lập tức hóa thành âm hồn hắc khí cuồn cuộn tán ra.

Minh Huyết Luyện Hồn Phiên này có tâm thần tương liên với Hận Thiên lão ma, vậy nên lúc thần ma hóa thành âm hồn, toàn thân Hận Thiên lão ma phải run lên mấy lần, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí có máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng.

Bởi vì vào thời khắc này, ngoài việc Thanh Tùng liều mạng chém hắn một kích, Kim Lân Kiếm của Kiếm Bạch Lâu cũng chém rụng quỷ cốt bạch trảo của hắn.

Hầu như đồng thời, Băng Ly Kiếm cũng chém lên Huyết Uyên Đao, phát ra âm thanh cực kỳ sinh động.

Huyết quang trên Huyết Uyên ma đao lập tức tiêu tán, bay ngược lui về phía sau, treo ở trước người Huyết Trì lão ma.

Một vị lão giả thân mặc áo bào tím uy nghiêm từ trong đoàn hắc khí âm hồn nhào lộn đi tới, Băng Ly Kiếm treo giữa không trung, chỉ về Hận Thiên lão ma ở phía xa, trên người tản ra trận trận hàn khí băng lãnh, trên không trung hiển hóa ra hư ảnh Băng Ly, âm hồn mây đen ở bốn phía căn bản là không có cách tới gần.

Chính là phán quan Gia Cát Vận Kim.

Lúc Gia Cát Vận Kim xuất hiện, cả người Thanh Tùng đã như là diều đứt dây, lui về phía sau rơi xuống, cả người tóc tai bù xù, máu tươi từ miệng cùng cánh tay cụt không ngừng chảy ra.

Tóc bạc bay phất phới, hiển hiện ra hận ý khắc cốt ghi tâm đối với Hận Thiên lão ma.

- Gia Cát đại nhân, lão tặc này giết ái đồ của ta, đoạt huyết nguyên dị thú ngũ phẩm, lại đánh trọng thương ta, ngươi hôm nay nhất định phải giúp ta giữ hắn ở lại đây.

- Không giết hắn, lão phu chết không nhắm mắt!

Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ha ha, rõ ràng là Thanh Tùng ngươi muốn mượn cơ hội đoạt Vạn Sinh Huyết Đàm của bản điện chủ, tìm cơ hội đột phá cảnh giới tiểu tông sư, lại còn nói cái gì mà báo thù cho ái đồ, các ngươi gọi mình là chính nhân đạo sĩ, không ngờ lại làm ra hành động vô sỉ như vậy?

Vẻ mặt Hận Thiên lão ma lộ ra vẻ khinh thường nói.

- Hận Thiên, ngươi đây là phát rồ, ác ma không bằng cầm thú, lão phu hôm nay nhất định phải vì dân trừ hại, vì đệ tử của ta mà báo thù!

Thanh Tùng nghe vậy trên bắp thịt trên mặt run rẩy không ngừng.

Lúc hai người đang chửi mắng lẫn nhau, thì lại có một chỗ mây đen âm hồn đang tản ra, Kiếm Bạch Lâu mập lùn mang theo đám người Tô Thùy Tượng xuất hiện ở phía sau Hận Thiên lão ma cùng Huyết Trì lão ma, chặn đường trốn của bọn hắn.

Nhìn hai người Thanh Tùng cùng Hận Thiên lão ma như chó cắn chó, râu bạc của Kiếm Bạch Lâu thỉnh thoảng run lên một cái, biểu tình rất là vi diệu.

- Bản điện chủ thiên toán vạn toán, lại không tính tới Kiếm Bạch Lâu ngươi vậy mà lại xuất hiện ở nơi này!

Hận Thiên lão ma không cãi lý với Thanh Tùng nữa, mà cũng không quay đầu lại mà nói.

- Kim Kiếm Tông ta xưa nay có cừu báo cừu, có ân báo ân, Hận Thiên lão ma ngươi nên nghĩ đến sẽ có một ngày rơi vào thảm cảnh này!

Kiếm Bạch Lâu nói, nhẹ tay khẽ vuốt qua Kim Lân kiếm, kiếm ý bén nhọn đang không ngừng kéo lên.

- Đáng tiếc, các ngươi cũng không tính tới bản điện chủ ở bên này còn có Huyết Trì tương trợ, cho nên hôm nay các ngươi muốn giữ bọn ta lại, căn bản là không có khả năng, các ngươi vẫn nên tiết kiệm sức lực, đỡ phải tuổi đã cao còn bị trọng thương, giống như Thanh Tùng mất đi cơ hội đột phá, vậy thì cái mất nhiều hơn cái được.

Nói đến đây, Hận Thiên lão ma ngừng lại một chút, nở một nụ cười buồn rười rượi với Gia Cát Vận Kim, hỏi:

- Ngươi nói có phải hay không phán quan đại nhân?

- Giám chính đại nhân là người có thần thông quảng đại, pháp lực thâm bất khả trắc, nếu như bản quan vì tru sát ngươi mà bị trọng thương, nghĩ đến hẳn là hắn sẽ không ngồi xem mà không quản, cho nên Hận Thiên a, ngươi không cần vì bản quan mà lo lắng.

Vẻ mặt Gia Cát Vận Kim bình tĩnh nói.

- Ta ngược lại đã không có hy vọng đột phá, cũng chỉ giống với Thanh Tùng, muốn báo thù rửa hận!

Kiếm Bạch Lâu tiếp lời của Gia Cát Vận Kim, nói.

Kiếm Bạch Lâu lời còn chưa dứt lời, lại có một chỗ mây đen âm hồn lăn lộn cuốn ra hai bên, từ bên trong xuất hiện năm người xung phong liều chết, chính là Tiêu Thiến cùng bốn vị trưởng lão của Bích Vân Tông.

Trong năm người, ngoài Tiêu Thiến có trạng thái đỉnh phong, còn lại bốn vị trưởng lão của Bích Vân Tông lại vô cùng thê thảm, mỗi người đều là thần sắc uể oải, sinh cơ ảm đạm, y phục trên đều là loang lổ vết máu.

- Tông chủ!

Bốn người nhìn thấy dáng vẻ bi thảm của Thanh Tùng, thực sự là bi thương đến cùng cực, nước mắt tuôn đầy mặt, hận không thể ôm đầu lẫn nhau khóc rống một trận.

Lúc xuất phát diệt ma, bọn họ làm gì nghĩ đến Bích Vân Tông sẽ rời vào kết cục bi thảm như vậy!

Thanh Tùng thấy bốn người vậy mà có thể còn sống đi ra, ngược lại là hơi chậm rãi thở ra một hơi.

Ba năm trước đây, đầu tiên là ở long mạch chi địa, tổn thất một vị trưởng lão, tiếp theo hai năm trước ở Thanh Hà Quận, tổn thất một vị phó tông chủ cùng hai đại trưởng lão còn có một vị đệ tử kiệt xuất chân nguyên trung kỳ.

Có thể nói trong ba năm nay, Bích Vân Tông tuyệt đối đã coi là bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cũng may có Thanh Tùng là luyện khí tông sư tọa trấn, Bích Vân Tông này mới có thể tiếp tục uy hiếp tứ phương.

Nhưng trải qua tổn thất trong ba năm liên tiếp, Huyền Vụ Cốc, thế lực luyện khí tông môn đỉnh tiêm ở Tây Vân Châu đã sớm vượt xa Bích Vân Tông.

Hai năm qua, Thanh Tùng cố ý muốn tiêu diệt Hận Thiên lão ma, trên thực tế quả thật là có mưu đồ với Vạn Sinh Huyết Đàm của Hận Thiên lão ma, để tìm kiếm một cơ hội đột phá trở thành trung tông sư, như vậy Bích Vân Tông mới không bị Huyền Vụ Cốc đè nặng.

Nhưng kết quả, chuyến đi này không chỉ không thể có được Vạn Sinh Huyết Đàm, suýt chút nữa cũng phải để lại cái mạng già của mình cùng bốn vị trưởng lão.

Cũng may, cuối cùng thì đám người Gia Cát Vận Kim cũng chạy tới, bằng không Bích Vân Tông sẽ phải xóa tên khỏi Tây Vân Châu.

- Các ngươi còn sống là tốt!

Thanh Tùng nhìn bốn vị trưởng lão, tâm tình phức tạp nói.

Thấy Tiêu Thiến mang theo bốn vị trưởng lão của Bích Vân Tông xung phong liều chết đi ra, da thịt trên mặt Hận Thiên lão ma không ngừng co quắp vặn vẹo, đôi mắt hầu như hoàn toàn biến thành màu đen.

Hắn hiện tại đã hoàn toàn không cảm ứng được Tử Mẫu Chủng Ma Ấn được trồng ở trong Nê Hoàn Cung của Bàng Kỳ Vân, mà Tiêu Thiến vẫn còn sống tốt, thậm chí còn cùng bốn vị trưởng lão Bích Vân Tông đi chung một chỗ, dựa vào sự đa mưu túc trí của hắn, đương nhiên có thể ý thức được Bàng Kỳ Vân đã có chuyện.

- Ngươi chính là Tiêu Thiến?

Một đôi mắt hoàn toàn đen nhánh của Hận Thiên lão ma bỗng nhiên quăng về phía Tiêu Thiến, giọng nói lạnh lẽo hỏi.

- Giết!

Không đợi Tiêu Thiến trả lời, Kiếm Bạch Lâu cầm trong tay thanh Kim Lân kiếm đã phá không mà lên, mang theo kiếm khí thật dài, chém vỡ không khí, lướt về phía Hận Thiên lão ma.

- Giết!

Thấy Kiếm Bạch Lâu động thủ, đám người Gia Cát Vận Kim cũng đều rối rít nghiêm ngặt quát một tiếng, pháp bảo phi kiếm nhao nhao ra hào quang, phá không lướt về phía Hận Thiên lão ma cùng Huyết Trì lão m.

Thanh Tùng do dự một chút, Thanh Giao Kiếm trong tay cũng phá không mà theo lên, nhưng ánh sáng hơi ảm đạm, nhìn lên tới là hữu khí vô lực, không có bao nhiêu uy lực.

Lúc phóng ra Thanh Giao Kiếm, Thanh Tùng nháy mắt về phía bốn vị trưởng lão.

Bốn vị trưởng lão ngầm hiểu, thu hồi một bộ phận chân nguyên pháp lực.