← Quay lại trang sách

Chương 393 Chạy trốn

Một trận kinh thiên động địa, chém giết thảm liệt tiếp tục diễn ra bên trong Luyện Hồn Đại Trận.

Uy lực của Luyện Hồn Đại Trận uy lực bởi vì âm sát địa mạch bị Tần Tử Lăng hút mất nên đang không ngừng yếu bớt, ngoài Hận Thiên lão ma là người tự mình bố trí xuống tòa đại trận này cảm thấy không thích hợp, những người khác đều không ý thức được có chuyện gì, còn tưởng rằng là song phương đại chiến, lúc phá trận tạo thành.

Trong lòng Hận Thiên lão ma sản sinh một cỗ bất an nồng nặc, càng muốn xung phong liều chết trốn đi.

Coong! Coong! Coong!

Từng đạo tiếng vang kinh thiên vang lên trong đại trận, đoàn đoàn tia sáng chói mắt nổ tung trong trong đại trận tối mờ.

Huyết Trì lão ma đã từ dáng vẻ trẻ tuổi biến thành lão đầu tóc bạc hoa râm, nguyên bản huyết khí bốc ra từ thân thể, bây giờ đã không còn bao nhiêu khí huyết nhô ra.

Trên người Hận Thiên lão ma thì loang lổ vết máu, ma thần bị hắn khống chế cũng bắt đầu tụ tán liên tục, thân ảnh trở nên càng ngày càng ảm đạm.

Không biết lúc nào, trăng lạnh trên bầu trời đêm kia đã càng lúc càng mờ nhạt, phía đông xuất hiện một tia ngân sắc.

Vụ chướng dần dần mờ nhạt, hiện ra một ít ngọn núi bên dưới.

Chỉ thấy cây cỏ dưới ngọn núi héo rũ, còn có loạn thạch đang không ngừng lăn xuống, thậm chí còn có vài ngọn núi lửa nóng như than đang đổ xuống.

Có hắc khí nồng đậm tiến ra từ những ngọn núi kia, lăn lộn tới lăn lộn đi.

Còn có một vùng núi bốc lên huyết khí cuồn cuộn, như là huyết sắc của Địa Ngục, để cho người khác căn bản không dám tới gần.

Đột nhiên, có một đoàn huyết quang to lớn không gì sánh được đang lăn lộn trong hắc khí bỗng nhiên nổ ra.

Nhất thời, ngọn núi sụp đổ, rất nhiều cự thạch, gỗ gãy đều vọt lên bầu trời, giống như mưa đá nhao nhao giáng xuống.

Đại địa không ngừng rung động.

Một đoàn huyết quang cuốn lấy hai đạo nhân ảnh đang dùng tốc độ như tia chớp từ trong sơn cốc phóng lên cao, phá không về phía xa xa.

Chỉ trong hai ba chục cái hô hấp, có mấy đạo thân ảnh từ trong sơn cốc lao tới, người cầm đầu tóc tai bù xù, một bộ dáng chật vật, không ai khác ngoài Gia Cát Vận Kim.

Khẩn trương đi theo phía sau hắn là Kiếm Bạch Lâu cùng đám người Thanh Tùng.

Hình tượng của Kiếm Bạch Lâu cũng có chút chật vật, đương nhiên bộ dáng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với so với Thanh Tùng.

- Đáng ghét! Đáng trách! Lại để bọn hắn chạy mất, đều do bản quan, đều do bản quan a!

Vẻ mặt Gia Cát Vận Kim mang theo hận ý cùng không cam lòng nói.

- Gia Cát đại nhân không nên tự trách, ai có thể ngờ tới Huyết Trì kia vì cứu Hận Thiên lão ma, vậy mà bằng lòng tự đoạn hai chân, thi triển Huyết Độn.

- Lại thêm thực lực của Hận Thiên lão ma cũng rất là kinh người, lại có Luyện Hồn Đại Trận tương trợ, nếu chúng ta ở thời kỳ mạnh mẽ nhất, có lẽ có thể giữ được bọn hắn ở lại, nhưng bây giờ, chỉ có thể đánh trọng thương bọn hắn, để bọn hắn không thể khôi phục lại thực lực trong hai ba mươi năm nữa, đây đã xem như không tệ.

Kiếm Bạch Lâu thấy thế tiến lên trấn an nói.

Lúc nói, Kiếm Bạch Lâu còn cố ý nhìn thoáng qua đám Thanh Tùng.

Vừa rồi lúc Huyết Trì lão ma dùng bí pháp huyết ma công tự đoạn hai chân, bộc phát ra lực công kích kinh khủng, Hận Thiên lão ma cũng chợt lấy bí pháp toàn lực bạo phát, khuấy động đại trận, Gia Cát Vận Kim không tiếc thụ thương, dứt khoát toàn lực xuất thủ ngăn cản, Kiếm Bạch Lâu cũng ra một phần khí lực không nhỏ.

Lúc đầu hai người liên thủ ngăn cản một kích bạo phát của Hận Thiên cùng Huyết Trì, phía sau chỉ cần Thanh Tùng lại ra sức ngăn cản một chút thì chí ít có thể giữ lại người đang bị trọng thương nặng nhất là Huyết Trì.

Kết quả, khi Huyết Trì lão ma dùng Huyết Độn cuốn lấy hai người, bay vọt về phía Thanh Tùng, Thanh Tùng lại do dự một chút, không dám dùng toàn lực ngăn cản, chỉ là động thủ cho có lệ, cuối cùng để hai người chạy ra khỏi đại trận.

Đám người lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo, lại bị Luyện Hồn Đại Trận cản trở một chút, cuối cùng lúc bọn hắn đi ra, Hận Thiên cùng Huyết Trì đã thoát đi không thấy tung tích.

Thấy Kiếm Bạch Lâu nhìn về phía mình, mặt mo nhỏ bé của Thanh Tùng hơi trầm xuống một cái, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nói:

- Kiếm đạo hữu nói không sai, lần này chúng ta đã tính sai, có thể đánh bọn hắn bị thương nặng cũng coi như rất tốt.

Gia Cát Vận Kim nhìn Thanh Tùng một cái, thấy hắn là thê thảm nhất, ngược lại cũng không nói cái gì nữa, gật đầu nói:

- Lần này may mà có Kiếm huynh kịp thời chạy tới, bằng không bản quan bị nhốt trong Huyết Ngục Đại Trận, tuyệt đối không kịp thời đi viện cho Thanh Tùng tông chủ.

- Nói bóng gió cũng không phải là tác phong của ta.

- Vậy nên cái mạng của Thanh Tùng ngươi, kì thực đều là công lao của Kiếm đạo hữu.

- Kiếm đạo hữu không phải nên đến chi viện cho ta trước sao?

Thanh Tùng nghe vậy không chỉ không có cảm kích, trái lại mặt mang vẻ bất mãn chất vấn nói.

Kiếm Bạch Lâu không có trả lời Thanh Tùng, mà là chuyển hướng đến Gia Cát Vận Kim, chắp chắp tay nói:

- Phán Quan đại nhân, việc nơi này đã xong, ta cáo từ trước!

Nói xong, Kiếm Bạch Lâu cũng không đợi Gia Cát Vận Kim trả lời, nhún người nhảy lên, động tác mau lẹ, không có mấy hơi thở đã biến mất ở trong núi rừng rậm rạp.

- Hừ, Gia Cát đại nhân, lòng dạ của Kiếm Bạch Lâu này thực sự là thâm trầm, nếu như hắn xuất thủ giúp ta trước, hôm nay cũng không phải kết thúc ở cục diện này!

Thanh Tùng nhìn theo Kiếm Bạch Lâu biến mất ở trong núi rừng, sau đó thu hồi ánh mắt, mặt âm trầm nói.

- Thanh Tùng, ngươi đã quên hai mươi ba năm trước phát sinh qua chuyện gì sao? Còn có, ngươi có nghĩ tới, hắn hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, chờ các ngươi đều bị giết chết rồi mới xuất thủ.

- Cho nên, Kiếm Bạch Lâu có thể làm được đến đây, kỳ thực đã là lấy oán báo ơn, hết tình hết nghĩa.

Gia Cát Vận Kim thấy Thanh Tùng không chỉ không hiểu ý mình, trái lại còn chỉ trích Kiếm Bạch Lâu không xuất thủ tiếp viện hắn trước, sắc mặt không khỏi biến thành hơi trầm xuống một cái, nói.

- Tru diệt ma môn, chính là vì đại nghĩa, há có thể trộn lẫn ân oán cá nhân!

Sắt mặt Thanh Tùng thay đổi vài lần, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói.

Gia Cát Vận Kim nghe vậy khóe miệng co quắp mấy lần, rất muốn mở lời mắng Thanh Tùng không biết xấu hổ, nhưng cuối cùng lòng dạ dưỡng thành thâm trầm trong nhiều năm quan trường vẫn đè xuống cảm giác kích động này, chuyển hướng về phía Tiêu Thiến, hỏi:

- Tiêu đại nhân, ngươi không phải đi cùng đám Bàng đô úy sao? Người đâu?

- Dụng ý của Bàng đô úy khó dò, muốn mượn U Minh Giáo danh nghĩa giết ta, báo thù năm đó ta giết đường ca Bàng Kỳ Vi của hắn, ta thấy thời cơ bất ổn, chớp lấy thời cơ đả thương vài người, một mình thoát đi, về sau gặp phải chư vị trưởng lão Bích Vân Tông, liền đi chung một chỗ để xung phong liều chhết.

Tiêu Thiến nghe vậy mặt lộ vẻ oán giận nói.

- Nói như thế, ngươi sớm đã tách ra với đám Bàng đô úy?

Gia Cát Vận Kim gật đầu nói.

Đối với việc Bàng Kỳ Vân muốn mượn chuyến đi này diệt trừ Tiêu Thiến, kỳ thực trong lòng Gia Cát Vận Kim đã có phán đoán, nhưng lý do của Bàng Kỳ Vân lại quá quang minh chính đại, hơn nữa phía sau còn có phủ đô đốc, Gia Cát Vận Kim cũng không tiện nhúng tay

Cho nên, đối với việc Tiêu Thiến nói ra, Gia Cát Vận Kim cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn bao nhiêu, muốn nói có ngoài ý muốn, cũng là không nghĩ tới Tiêu Thiến tuổi còn trẻ, lại có chiến lực có thể so với luyện cốt hậu kỳ, đồng thời còn rất nhạy bén, tránh được kiếp nạn này.

- Đúng vậy, đại nhân.

Tiêu Thiến khom lưng trả lời.

- Nhưng có gì đó không đúng, bên phía Bàng đô úy mặc dù không có tông sư tọa trấn, nhưng nhân số rất nhiều, thực lực tổng hợp vẫn rất cường đại.

Hận Thiên lão ma cùng Huyết Trì lão ma lại bị Thanh Tùng tông chủ kiềm chế, lúc này hẳn là bọn họ đã có thể phá trận mà ra ngoài!

Gia Cát Vận Kim nghe vậy lẩm bà lẩm bẩm nói, nói đến phía sau sắc mặt đã trở nên có chút khó coi.

Lúc này Thanh Tùng tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, hơi biến sắc mặt, nói:

- Ngay từ đầu chỉ có một mình Huyết Trì lão ma kiềm chế ta!

- Không xong!

Gia Cát Vận Kim nghe vậy sắc mặt đại biến.

Lời của Gia Cát Vận Kim còn chưa dứt, không đợi hắn phân phó, mọi người đã nhao nhao một lần nữa bước vào Luyện Hồn Đại Trận.

Tiêu Thiến cũng liền vội vàng theo sau tiến vào Luyện Hồn Đại Trận.

- Toàn quân bị diệt! Đáng chết! Đáng trách!

Nhìn thi thể nằm lung tung, vết thương trên thi thể còn lưu lại lực lượng u minh, sắc mặt Gia Cát Vận Kim tái xanh.

Thanh Tùng nhìn một màn này, không biết vì sao trong lòng trái lại thư thái một ít.