← Quay lại trang sách

Chương 419 Diệt toàn bộ

Xung quanh, những gương mặt đang nhe răng cười như Độc Cô Chí, bao gồm cả những tên đại luyện khí sư cùng đại võ sư đứng trái đứng phải cũng đều lập tức nín thở, một lòng tựa hồ cảm giác trái tim đang, ngừng đập, đôi mắt trừng tròn xoe, đều là hoảng sợ.

Một màn quỷ dị vừa rồi.

Bọn họ chỉ thấy Tần Tử Lăng cùng Độc Cô Chí hầu như đồng thời nhảy lên.

Một người từ lưng ngựa, một người từ mặt đất.

Một người tay không tấc sắt, một người mang theo đại đao.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Tần Tử Lăng chắc chắn phải chết.

Bọn họ cũng đang nghĩ thưởng thức một màn kinh diễm Tần Tử Lăng bị Độc Cô Chí chém thành hai nửa.

Kết quả, người giữa không trung, trong tay Tần Tử Lăng trống rỗng lại xuất hiện một chui đại đao đen nhánh, một đao bổ xuống, vậy mà trực tiếp chặt chuẩn tông sư như Độc Cô Chí thành hai nửa.

Cái này quả là quá quỷ dị cùng khủng bố!

Khi mọi người vẫn còn kinh hãi, khóe miệng Tần Tử Lăng lại dấy lên một vệt nụ cười nhàn nhạt.

Bất Diệt Tinh Hà Trấn Hồn Thuật lại lần nữa được thi triển.

Lần này lập tức bao phủ cả tám vị đại võ sư cùng đại luyện khí sư.

Trong này có hai vị là luyện cốt hậu kỳ cùng chân nguyên hậu kỳ, còn lại có 3 vị trung kỳ, cùng 3 vị sơ kỳ.

Màn đêm chợt buông xuống, quần tinh rơi rụng.

Bất Diệt Tinh Hà Trấn Hồn Thuật của Tần Tử Lăng dung hợp vào sinh tử âm dương, quang minh cùng hắc ám, uy lực càng phát ra cường đại, khiến cho người khác khó phân biệt thật giả.

Chỉ trong nháy mắt, tám vị đại võ sư cùng đại luyện khí sư đều vô ý ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ cùng vẻ tuyệt vọng.

Đao mang đen thùi dài hơn 10 thước xẹt qua không khí, giống như thái rau, cắt qua từng cái cổ của đại võ sư, đại luyện khí sư.

Từng cái đầu lâu phóng lên cao, máu tươi liền giống như nước suối tùy tiện phun ra.

- Đông! Đông! Đông!

Từng cái đầu, rơi xuống đất, ùng ục ục lăn qua đại địa.

- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Từng cỗ thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất.

Tám vị đại võ sư cùng đại luyện khí sư, bị Tần Tử Lăng cắt một cái, vậy mà toàn bộ đều là một kích tất sát, tính thời gian cũng chỉ có một cái hô hấp mà thôi. Ừ

Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.

Đứng bên trên tán cây, gương mặt Xa Diễm Hồng tái nhợt, tứ chi băng lãnh, cả người như rơi xuống hầm băng, nhìn về phía Tần Tử Lăng với ánh mắt tựa như thấy được tuyệt thế ác ma.

Một đao, một vị võ đạo chuẩn tông sư.

Một đao, tám vị đại võ sư cùng luyện khí sư!

Coi như đại tông sư ra tay, cũng không lợi hại như vậy!

Nhưng đối phương, tuyệt đối không phải là đại tông sư!

Sắc mặt Chúc Tuệ Cần cũng trắng bệch.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tần Tử Lăng vậy mà lợi hại đến kinh khủng như vậy.

Tần Tử Lăng nhìn thi thể và máu loãng, mặc dù là chính bản thân hắn, cũng lcó chút kinh hãi.

- Thần hồn chi đạo thực sự quá quỷ dị, quá mạnh mẽ. Rõ ràng tam đạo đồng nhất, thực lực cũng không có khả năng vượt qua đại tông sư, nhiều lắm chỉ có thể đè được trung tông sư. Nhưng về mặt chém giết địch nhận dưới đại tông sư, có thần hồn chi đạo tương trợ, lại có thể giết người như cắt dưa, so với đại tông sư còn dễ hơn.

Trong lòng thán phục, Tần Tử Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Xa Diễm Hồng đang đứng trên tán cây, đưa lên năm ngón tay che ở trước mặt, trảo một cái về phía bầu trời.

- Lịch!

Bộ Phong Ưng đang không ngừng xoay tròn trên bầu trời đột nhiên ngã xuống, rơi vào trong tay Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng nhẹ nhàng vuốt cái đầu của Bộ Phong Ưng, chậm rãi nói với Xa Diễm Hồng đang toát mồ hôi lạnh:

- Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu muốn thì phải là ngươi xuống đây?

Nhìn Tần Tử Lăng nhẹ khẽ vuốt vuốt bắt lấy cái đầu của Bộ Phong Ưng, đường đường là luyện khí chuẩn tông sư, nhưng lông tơ toàn thân của Xa Diễm Hồng đều dựng đứng lên.

- A!

Xa Diễm Hồng hét lên một tiếng.

Đầu ngón chân chạm nhẹ lên tán cây, toàn bộ tán cây đều đột nhiên nổ tung, một đạo thân ảnh màu đỏ tựa như một đoàn hỏa diễm cấp tốc muốn chạy khỏi núi rừng.

Chỉ tiếc là mặc dù tốc độ của Xa Diễm Hồng nhanh, nhưng Tần Tử Lăng so với nàng còn nhanh hơn.

Một đạo tàn ảnh xẹt qua không trung, Tần Tử Lăng đã bay vọt đến đỉnh đầu của nàng.

- Đáng tiếc!

Một đạo đao mang đen thùi rơi xuống Xa Diễm Hồng ở phía xa.

Một đạo dải lụa màu đỏ phóng ra, muốn quấn quanh Liệt Thiên Đao lại.

Chỉ là dải lụa đỏ thẫm vừa muốn quấn lấy Liệt Thiên Đao, một đạo ánh kiếm màu xanh lục từ sau lưng Tần Tử Lăng dâng lên, cắt đứt không khí, như là một con giao long màu đang uốn cong nhưng rất có khí thế, trong nháy mắt đã chồm tới sau lưng Xa Diễm Hồng.

- Hưu!

Một tiếng, kiếm quang xuyên thân.

Xa Diễm Hồng rơi xuống không trung.

Phi kiếm hồi chuyển, kiếm quang thu liễm, hiện ra một đạo phi kiếm màu bích lục, trên thân còn có đường văn giống như long lân.

- Thanh Giao Kiếm!

Chúc Tuệ Cần thoát miệng kinh hô.

- Nguyên lai thanh kiếm này gọi Thanh Giao Kiếm a!

Tần Tử Lăng thu hồi phi kiếm, nhảy xuống tán cây, đứng tại bên cạnh Chúc Tuệ, nói.

- Thanh kiếm này không phải của ngươi?

Chúc Tuệ Cần nghe vậy hoa dung thất sắc.

- Không phải Chúc tỷ đã nhận ra sao?

Tần Tử Lăng nhún vai nói.

- Ngươi, ngươi giết Thanh Tùng?

Chúc Tuệ Cần dùng sức nuốt nuốt nước miếng một cái, rất là khó khăn mà nói.

- Ngươi cảm thấy Thanh Tùng sẽ đưa pháp bảo của hắn cho ta sao?

Tần Tử Lăng hỏi ngược một câu, sau đó lại nói:

- Ta cũng không muốn, nhưng giữa đường gặp nhau, Thanh Tùng cho rằng đây là thời cơ tốt để giết ta, người ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành giết hắn, nhưng vừa rồi cũng may có người nhắc nhở ta, làm cho ta phải cẩn thận thêm vài phần!

- Cũng không cần phải lo lắng, Thanh Giao Kiếm này ở Đại Tề Quốc cũng không phải chỉ có Bích Vân Tông nắm giữ, tại Linh Bảo Các ở thủ đô, chỉ cần có tiền là có thể mua được. Ta chỉ là vừa thấy thực lực của ngươi, lại biết Thanh Tùng dùng Thanh Giao Kiếm, cũng biết ngươi và Bích Vân Tông kết qua cừu hận, cho nên mới vô thức cho rằng là Thanh Giao Kiếm của Thanh Tùng, không nghĩ tới thực sự là...

Chúc Tuệ Cần nói.

- Khụ khụ, quả nhiên kinh nghiệm giang hồ quá ít, bị ngươi hù dọa một cái thì đã lộ.

Tần Tử Lăng nghe vậy, biểu tình hơi có chút lúng túng nói.

- Kinh nghiệm Giang hồ của ngươi mà còn thiếu?

May là Chúc Tuệ Cần xưa nay đoan trang, ăn nói có ý tứ, lúc này cũng không nhịn được trợn cho Tần Tử Lăng một cái.

- Thực lực mạnh cùng kinh nghiệm giang hồ là hai việc khác nhau.

Tần Tử Lăng vừa nói, vừa bắt đầu nhanh chóng quét sạch chiến trường.

Nhìn Tần Tử Lăng lão luyện quét sạch chiến trường, Chúc Tuệ Cần rất muốn xem thường hắn vài câu, nhưng nghĩ một chút là nhìn đến những thi thể nằm trên mặt đất kia, lời đến mép rồi lại nuốt xuống.,

- Chúc tỷ, ngươi cũng đừng chỉ nhìn mà không xuất lực a? Tốt xấu gì cũng phụ ta một tay!

Tần Tử Lăng vào lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Tuệ Cần, nói.

Chúc Tuệ Cần đang không hiểu thì bị giật mình, liền vội vàng gật đầu nói:

- Được rồi, được rồi.

Lúc này Tần Tử Lăng mới tiếp tục cúi đầu tra xét.

Sau một hồi thu thập, thì tất cả đều chui vào Dưỡng Thi Hoàn.

Những người này đều có lai lịch và bối cảnh, tốt nhất vẫn là để cho bọn hắn bị biến mất, không lưu một chút dấu vết, để cho thế lực phía sau bọn hắn nghi thần nghi quỷ đi.

Thấy sau khi Tần Tử Lăng sờ xong một cỗ thi thể, thi thể liền biến mất không thấy đâu nữa, Chúc Tuệ Cần thông minh đương nhiên sẽ không có lắm miệng, mà là thi pháp đàng hoàng tụ tập một ít nước mưa, cọ rửa vết máu trên đất.