← Quay lại trang sách

Chương 420 Lão nô sẽ đích thân xuất thủ

Mặt trời chiều, bên dưới Thái Lao Sơn.

Một nam tử đang sờ thi nhặt xác, một nữ tử đang làm phép tụ tập nước mưa cọ rửa mặt đất.

Tràng diện nhìn tới rất "hài hòa".

Rất nhanh, tất cả đã thu xếp xong.

- Bước kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Chúc Tuệ Cần khép khép xõa xuống mái tóc, vô ý thức hỏi Tần Tử Lăng.

- Ngươi không phải nói muốn đi Thượng Cổ Chiến Khư ở,Thái Quảng Châu sao? Ta đi một chuyến cùng ngươi.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Ngươi cũng đi?

Chúc Tuệ Cần buột miệng nói.

- Ta không đi, lẽ nào nhìn ngươi đi Thượng Cổ Chiến Khư chịu chết sao? Huống hồ, bên trong Thượng Cổ Chiến Khư ngoài Thăng Long Quả ra, hẳn còn có không ít đồ tốt, ta cũng cảm thấy rất hứng thú.

Tần Tử Lăng nói.

- Nhưng thực lực của ngươi là...

Chúc Tuệ Cần nói.

- Ta chỉ có thực lực tương đối mạnh, nhưng trên thực tế cảnh giới của ta vẫn rất thấp.

Tần Tử Lăng cắt đứt nói.

Chúc Tuệ Cần nhìn Tần Tử Lăng, không nói gì thêm.

- Không biết Mạc tổng quản kia đã huấn luyện con chim ưng này như thế nào, cho nên trước khi đi Thái Quảng Châu, tốt nhất là ngươi nên tìm một chỗ để dội nước thay quần áo.

Tần Tử Lăng nói.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy hơi thay đổi sắc mặt, sau đó lại cúi đầu nhìn quét quần áo trên người, một bên co rút lấy cái,mũi.

- Không cần nhìn, thứ bám trên người ngươi hẳn là vô sắc vô vị, bằng không làm sao có thể thoát khỏi cảm giác của ngươi?

Tần Tử Lăng nói.

Nói xong, Tần Tử Lăng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn sờ sờ đầu của Bộ Phong Ưng.

Rất nhanh Bộ Phong Ưng liền tỉnh táo lại, một đôi mắt ưng mờ mịt nhìn Tần Tử Lăng.

- Đi thôi!

Tần Tử Lăng buông tay ra,.

Bộ Phong Ưng vỗ cánh, phóng lên cao, nhưng lại không có hướng để phía châu thành mà là bay về phía Thái Lao Sơn rậm rạp.

Thấy Tần Tử Lăng giết người như cắt dưa, thậm chí còn giết loại nữ nhân nũng nịu như Xa Diễm Hồng mà không có chút nào mềm tay, nhưng đối với một con Bộ Phong Ưng lại không nỡ hạ thủ, cuối cùng vẫn thả nó rời đi, Chúc Tuệ Cần phát hiện càng ngày nàng không thể nào nhìn thấu được người nam nhân này.

Nhưng hành động vừa rồi của Tần Tử Lăng lại làm cho nàng an tâm hơn rất nhiều.

- Đi thôi.

Tần Tử Lăng nhìn theo Bộ Phong Ưng giương cánh bay cao, lại phóng người lên Vân Báo Mã, nói.

- Được!

Chúc Tuệ Cần cũng vội phóng người lên Vân Báo Mã.

Hai người ruổi ngựa tiến vào Thái Lao Sơn, rất nhanh tìm được một chỗ có thác nước.

- Ta ở nơi này rậm rạp thay quần áo.

Chúc Tuệ Cần nói.

- Được.

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía trước, tìm một nơi tĩnh tọa.

Chúc Tuệ Cần nhìn thoáng qua bóng lưng Tần Tử Lăng, cũng không chút do dự nào, rất nhanh liền cởi y phục xuống, tiến vào đầm nước.

...

Thanh Quân Châu, phán quan phủ, hậu đường thư phòng.

- Bên trên ghế bành là một vị nam tử đang ngồi, mặt như quan ngọc, bên dưới gò má là năm chòm râu dài, vẻ mặt nho nhã chính khí, tuổi tác thoạt nhìn cũng chỉ ba bốn mươi tuổi.

Nam tử này không ai khác, chính là phán quan cuả Thanh Quân Châu, Cận Nguyên.

Cận Nguyên vào giờ này đang cầm một quyển sách, lẳng lặng nhìn, nhàn nhã tự đắc.

Mạc tổng quản nhanh chân nhanh tay đi đến.

- Xong rồi sao? Tốc độ rất nhanh a.

Cận Nguyên phong khinh vân đạm nói, đầu cũng không có ngẩng lên nhìn Mạc tổng quản.,

- Hồi lão gia, ta cùng Bộ Phong Ưng bị mất đi liên hệ, tung tích của đám người Độc Cô Chí còn có Chúc Tuệ Cần cũng mất tăm.

Mạc tổng quản nhẹ nói nói.

- Hừm! Vẫn còn có loại chuyện này.

Cận Nguyên rốt cục chậm rãi buông xuống cuốn sách, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc tổng quản, nhiệt độ cả căn phòng vào giờ khắc này tựa hồ đột nhiên lạnh lại.

- Đúng vậy, rất kỳ quái. Lần này có Độc Cô gia, Xa gia, Thường gia, ba nhà liên thủ, xuất động Độc Cô Chí, Xa Diễm Hồng là hai đại cao thủ, còn có tám vị đại võ sư cùng đại luyện khí sư, lại có Bộ Phong Ưng của ta hỗ trợ chỉ đường, coi như Chúc Tuệ Cần lợi hại hơn nữa cũng khó có thể chạy trốn.

Mạc tổng quản trả lời.

- Lúc nàng rời đi, có ai đi theo bên cạnh không?

Cận Nguyên hỏi.

- Có một tên nam tử, tuổi chừng chừng ba mươi tuổi, má trái có một vết sẹo, vào ban trưa có tới bái phỏng nàng. Nói là cố nhân từ Tây Vân Châu, tên là Tần Phong.

Mạc tổng quản trả lời.

- Việc này có điểm tà dị, ngươi tiếp tục theo dõi. Thiên phú của Chúc Tuệ Cần rất tốt, có tiềm lực trở thành tông sư. Một khi trở thành tông sư, vẫn có chút vướng tay a!

Cận Nguyên nhàn nhạt nói.

- Lão nô hiểu, lúc cần thiết, lão nô sẽ đích thân xuất thủ.

Mạc tổng quản khom người nói, trên thân tản mát ra một vệt khí tức âm lãnh mà cường đại.

- Nếu như ba nhà Độc Cô còn không có tin tức, ngươi liền đi một chuyến đến Thượng Cổ Chiến Khư ở Tề La Sơn của Thái Quảng Châu. Phong ấn của cấm địa vào thời gian này có lẽ sẽ xảy ra giao động, lấy tính cách của Chúc Tuệ Cần, nàng rất có thể sẽ đi vào nơi đó liều một phen. Nếu như nàng cùng nam tử kia cũng ở đó, ngươi liền thông tri cho ta biết.

Cận Nguyên nói.

- Lão nô đã hiểu.

Mạc tổng quản nghe vậy, đồng tử hơi hơi co rụt lại, sau đó khom người lui xuống.

Sau khi Mạc tổng quản rời khỏi, Cận Nguyên lại lần nữa cầm sách lên.

Khi Mạc tổng quản rời khỏi thư phòng, Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần đã sớm rời khỏi cái thác nước kia, xuyên sơn vượt đèo, một đường đi về phía Thái Quảng Châu.

Bởi vì thời gian phong ấn bị suy yếu ở Thượng Cổ Chiến Khư vẫn còn một ít thời gian, cho nên Tần Tử Lăng vẫn rất thong thả mà đi, mỗi ngày chỉ, đi đường nửa ngày, thời gian còn lại đều là tu hành, sinh hoạt cá nhân.

Lại bởi vì có Chúc Tuệ Cần ở đây, toàn bộ kế hoạch tiêu diệt sào huyệt ma giáo đều bị hủy bỏ.

Sau sáu ngày, bên trên một tòa núi cao.

Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần đứng cạnh nhau, quan sát bình nguyên ở phía dưới.

Dọc theo con đường, một tòa thành trì cao lớn ở phía xa đột ngột mọc lên từ mặt đất, phòng ốc bên trong san sát nối tiếp nhau, mơ hồ có thể thấy người dân bên trong thành trì như những con kiến đang không ngừng di động.

- Xuống khỏi ngọn núi này, chính là địa giới của Thái Quảng Châu! Đó là Thượng Dương Huyện tiếp giáp với Thái Quảng Châu cùng Thanh Quân Châu.

Chúc Tuệ Cần chỉ về phía tòa thành trì đang ở phía xa xa mà nói.

- Một cái thành trì trong huyện mà đã phồn hoa cao lớn như vậy!

Gương mặt Tần Tử Lăng lộ ra vẻ kinh ngạc nói.

- Đó là tất nhiên, sông ngòi ở Thái Quảng Châu dày đặc, đất đai phì nhiêu, địa linh nhân kiệt, là một trong số 12 trung châu của Đại Tề Quốc, cường giả xuất hiện lớp lớp, đương nhiên không thể dùng Tây Vân Châu để so sánh, coi như Thanh Quân Châu so với Thái Quảng Châu cũng kém hơn một mảng lớn.

Chúc Tuệ Cần nói.

- Tứ đại thượng châu kia cùng thủ đô, chẳng lẽ còn phồn hoa hơn rất nhiều?

Ánh mắt Tần Tử Lăng lộ ra vẻ mong đợi.

- Không sai, trong ba mươi chín châu của Đại Tề Quốc. Tài nguyên thật sự, thực lực của một nước, bộ phận lớn đều tập trung ở tứ đại thượng châu cùng thủ đô. Ai nắm giữ tứ đại thượng châu cùng thủ đô, cơ bản là nắm giữ Đại Tề Quốc.

Cho nên ngươi đừng nhìn Vương Lang ở Nam Định Châu làm ầm ĩ là ghê gớm, kỳ thực căn bản không dao động được căn cơ của Đại Tề Quốc. Triều đình sở dĩ không có phái binh đi bình định, đó là bởi vì hoàng đế hôn lão, các hoàng tử, còn có thế lực khắp nơi đều đang tranh quyền, không hề rảnh tay để đi bình định.

Một nguyên nhân khác là phía sau Vương Lang còn có thế lực lớn đang ủng hộ, triều đình cũng có cố kỵ, lo lắng kéo một sợi tóc động đến cả người, biện pháp tốt nhất là giữ song phương ở thế án binh bất động.

Chúc Tuệ Cần nói.