Chương 421 Trấn thủ người
Chúc tỷ ngươi sinh ra ở gia đình quan lại của thủ đô, thuở nhỏ vào Đạo Học Cung Ty Thiên Giám học đạo, quả nhiên nhãn giới không giống nhau. Mấy ngày nay ở chung một chỗ với ngươi, nghe ngươi nói qua, thực sự là hơn hẳn đọc sách mười năm a!
Tần Tử Lăng nghe vậy trầm mặc chốc lát, sau đó có chút cảm khái mà nói.
Nói tới, thực lực Kiếm Bạch Lâu hơn hẳn Chúc Tuệ Cần, nhưng hắn ở chếch một góc, bị nhốt trong Kim Kiếm Tông, đối với ngoại giới, đại cục của toàn bộ Đại Tề Quốc, hắn không thể nào so sánh với Chúc Tuệ Cần.
- Vậy thì sao chứ? Lần này nếu không phải có ngươi cứu giúp, cái mạng này của ta sớm đã không còn. Chúc Tuệ Cần tự giễu nói.
- Tỷ đệ ta cứu giúp thì cứu giúp, không nói lời khách khí.
Tần Tử Lăng nói.
Chúc Tuệ Cần nghe vậy, nhìn về phía Tần Tử Lăng, ánh mắt có mấy phần cảm động, khóe miệng cũng không tự chủ được nhếch lên, lộ ra một vệt vui vẻ phát ra từ nội tâm, nói: "Quả thực như vậy.
Ban đầu, một ngày này tại Thái Lao Sơn, nhìn thấy Tần Tử Lăng vô cảm vô xúc giết lấy 10 vị cường giả, sau đó lại nhanh chóng quét sạch chiến trường, Chúc Tuệ Cần lại càng sinh ra kính sợ sâu đậm đối với Tần Tử Lăng, không còn dám tự cho mình là tỷ tỷ như trước kia.
Kết quả, Chúc Tuệ Cần nằm mơ cũng không nghĩ tới, mấy ngày này ở chung tại Thái Lao Sơn, người trẻ tuổi như Tần Tử Lăng căn bản cũng không thèm bày ra bộ dạng cao thủ, cũng không nhìn thấy một chút kiêu ngạo nào.
Mọi khi thúc ngựa, mỗi lần tìm được chỗ thích hợp đặt chân, làm cái gì bẩn, đều không cho nàng làm.
Còn có, đại nam nhân còn sẽ đích thân xuất thủ chế biến thức ăn mỹ vị, mỗi một lần đều khiến cho nữ nhân đoan trang rụt rè như Chúc Tuệ Cần phải ăn no căng cái bụng.
Hơn nữa tất cả những thứ này, Tần Tử Lăng đều làm rất tự nhiên, một chút cũng không có dấu hiệu giả vờ.
Giống như tất cả những thứ này, vốn chính là nhiệm vụ mà hắn phải làm.
Có đôi khi, lúc đêm khuya, Chúc Tuệ Cần sẽ nhịn không được mà nghĩ về bản thân lúc khi ở thủ đô, tại bên trong Đạo Học Cung nhìn thấy qua những cái kia thiên chi kiêu tử, thử so sánh một lần cùng Tần Tử Lăng.
Những người kia, đã từng là bội phục đối tượng cuả Chúc Tuệ Cần!
Thậm chí có vài người tuổi còn trẻ còn đạt đến cảnh giới tông sư, luận thực lực chưa chắc sẽ thua Tần Tử Lăng.
Nhưng so sánh kỹ ra, Chúc Tuệ Cần lại phát hiện bọn họ căn bản không thể so sánh cùngTần Tử Lăng.
Không phải vấn đề thực lực, mà là phong độ, khí độ cùng ý chí.
Bọn họ cao cao tại thượng, bọn họ căn bản sẽ không để kẻ yếu ở trong mắt.
Trong mắt nam tử bọn họ, rất nhiều người đều xem nữ tử là đồ chơi, căn bản không hiểu được thế nào là tôn trọng.
Nhưng Chúc Tuệ Cần làm sao biết, kỳ thực Tần Tử Lăng cũng không có đại khí độ, chí lớn gì, chẳng qua đến từ một thế giới khác, nam nữ bình đẳng, cường giả phải chiếu cố kẻ yếu, các loại tư tưởng hành vi đã thâm nhập vào trong xương, thành một phần của sinh mệnh, căn bản không cần cố tình làm.
Còn có, ở phòng khách của Chúc phủ, thấy Chúc Tuệ Cần thật tình đối tốt với phu thê bọn họ, Tần Tử Lăng cũng đã thật tình coi nàng là tỷ tỷ.
- Ta trang điểm cho tỷ tỷ một chút, sau đó chúng ta cùng nhau xuống núi.
Tần Tử Lăng nói.
- Được! Ta cũng muốn xem thử tay nghề của ngươi.
Chúc Tuệ Cần nói.
- Ha ha, đảm bảo quản ngươi hài lòng.
Tần Tử Lăng cười nói.
Nói xong, hai người tìm một chỗ để ngồi xuống.
Tần Tử Lăng như là đang làm phép, biến ra đạo cụ hóa trang.
Rất nhanh, chỉ trong chốc lát, nguyên bản nhìn Chúc Tuệ Cần nho nhã, mỹ mạo, là một tiểu thư của danh gia vọng tộc, bây giờ lại biến thành một vị thiếu phụ mang theo khí tức nữ tử giang hồ.
Mà Tần Tử Lăng lại biến mình thành một vị đại hán râu quai nón.
- Kỳ thực ngươi nên hoá trang ta thành một vị phu nhân thô tục, như vậy sẽ tiện phối hợp với người hơn.
Chúc Tuệ Cần chiếu chiếu nhìn trong gương, nói.
- Khí chất của Chúc tỷ vẫn còn ở đó,, nếu ta hóa trang người thành phu nhân thô tục, đó mới là không cân đối.
Tần Tử Lăng nói.
- Ngươi a, toàn là nói lời dễ nghe!
Chúc Tuệ Cần hé miệng cười nói.
- Ha ha! Ta đây là ăn ngay nói thật.
Tần Tử Lăng cười nói.
Chúc Tuệ Cần ngoài mặt quở tráchTần Tử Lăng, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ.
Rất nhanh, hai người cưỡi ngựa xuống núi, tiến vào địa giới củaThái Quảng Châu.
Sau đó, hai người không còn đi trong màn trời chiếu đất, mà là quang minh chính đại đi trên đường lớn, tá túc vào trong một tiệm rượu.
Mặc dù nói đi trong màn trời chiếu đất là vất vả, bởi vì mọi người đều đã quen với cảnh sinh hoạt náo nhiệt, nhưng Chúc Tuệ Cần ngược lại là có chút hoài niệm những ngày còn ở Thái Lao Sơn.
...
Tề La Sơn, cảnh nội phía đông Thái Quảng Châu.
Núi non cũng không nguy nga hiểm trở, nhưng có rất ít người dám leo lên.
Bởi vì ở tại Tề La Sơn, không chỉ có âm phong thổi quanh năm, đừng nói người bình thường đi vào, coi như là võ đồ sát đá, thậm chí là võ sư đi vào, bị âm phong này thổi trong thời gian dài, cũng phải sinh bệnh, hơn nữa ở đây thỉnh thoảng sẽ có lôi đình hạ xuống, sẽ có âm thanh quỷ gào thê lương vang lên trong núi rừng.
Tại Thái Quảng Châu, dân gian có nghe đồn, Tề La Sơn là cửa vào đi thông U Minh Địa Ngục, cho nên thỉnh thoảng sẽ có âm hồn lệ quỷ đi ra đi vào, du đãng trong núi rừng, cả ngày thổi thổi âm phong, có đôi khi còn dẫn đến thien lôi.
Một ngày này, âm phong trên Tề La Sơn càng thổi lợi hại hơn, nhất là đầu hạp cốc ở trung tâm Tề La Sơn, không chỉ có âm phong, bầu trời còn có mây đen bao phủ quanh năm, bên trong lộ ra khí tức sát phạt hung lệ không gì sánh được, khiến cho người xa xa nhìn lại liền muốn kinh hồn táng đảm.
Bầu trời thỉnh thoảng có thiểm điện hạ xuống, đánh tan mây mù màu đen, nhưng rất nhanh lại có mây mù tụ tập lại,.
Ở giữa đầu hạp cốc, có một đạo kẽ hở, giống như đại địa đang mở mắt.
Trong khe hở tối như mực, sâu không thấy đáy.
Kẽ hở trên mặt đất, có một đạo phù văn đang lưu chuyển, hình thành một đạo phong ấn to lớn.
Thỉnh thoảng có từng luồng âm hồn từ trong phong ấn tràn ra, sau đó hội tụ trên không trung, hình thành mây mù màu đen, nỗ lực ngưng tụ thành âm hồn lệ quỷ, ma đầu một lần nữa.
Tại đây, bên trong khe nứt to lớn, một vị thiếu niên tóc đen mặc thanh y đang ngồi xếp bằng.
pháp lực trên thân thiếu niên này thường hóa thành trảo thủ bay về phía mây mù màu đen, lại thỉnh thoảng có đạo nhuệ khí màu xanh biếc bắn ra từ đầu ngón tay của hắn, trên không trung lại hình thành một bàn tay to lớn chụp về phía âm hồn lệ quỷ vừa mới ngưng tụ thành.
Âm hồn lệ quỷ bên trong bàn tay to lớn không ngừng giãy dụa thét Lên thanh âm chói tai, nhưng không ngừng thu nhỏ lại, dần dần trở thành một khối ngưng tụ, hạt châu đen nhỏ tối tăm vô cùng, bị hắn nhét vào bên trong một cái hồ lô màu xanh lục.
Sau đó hắn không ngừng bấm khẩu quyết, dẫn động Ất Mộc Linh Khí từ bốn phía, rưới vào hồ lô màu xanh lục, từng tia khí tức kinh khủng không ngừng phát ra từ trong hồ lô màu xanh lục.
Có đôi khi, bầu trời thả xuống lôi điện, hắn lại dừng tay, ngẩng đầu nhìn chăm chú, tựa hồ muốn nhìn trộm thứ gì bên trong sấm sét.
Đột nhiên, trên mặt thiếu niên tóc đen mặc thanh y hiện lên vẻ ngoài ý muốn, giương mắt nhìn lại về hướng miệng hạp cốc.
Trước miệng hạp cốc, giờ phút này xuất hiện một nam một nữ.
Nam là đại hán râu quai nón, nữ là thiếu phụ thanh tú.
Lúc thiếu niên tóc đen kia nhìn về phía một đôi nam nữ, thì đôi nam nữ cũng đang nhìn hắn.
Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ ngoài ý muốn, mà trong con ngươi cuả nam tử thì xuyên ra vẻ ngưng trọng.
- Đó là đệ nhất tông của Thái Quảng Châu, Thanh Hư trưởng lão của Thiên Mộc Tông. Có người nói rằng, tu vi của hắn đã gần đạt đến đại tông sư. Theo lý mà nói, mỗi lần phong ấn xảy ra dao động, để tránh cho Chiến Khư Cấm Địa chưa mở ra mà âm hồn lệ quỷ ở bên trong đã vội chạy hết, gây ra tai họa cho bách tính, vì vậy sẽ có cường giả của phán quan phủ ở Thái Quảng Châu tọa trấn nơi đây. Nhưng không biết vì sao, lần này lại là Thanh Hư trưởng lão của Thiên Mộc Tông tới tọa trấn?
Thiếu phụ thanh tú, cũng chính là Chúc Tuệ Cần đang thấp giọng nói.