← Quay lại trang sách

Chương 422 Thanh Hư

Hắn đang mượn cơ hội tìm hiểu ngũ hành lôi pháp, còn có luyện chế Ất Mộc Âm Lôi, xem ra tu vi của hắn quả thực giống như truyền thuyết, đã đến gần đại tông sư.

Tần Tử Lăng hạ giọng nói, tận lực thu liễm Chân Nguyên Khí huyết.

bên trong nhẫn trữ vật của Thanh Tùng, có một quyển trong pháp thuật có ghi chép về phương pháp chế luyện Ất Mộc Âm Lôi, lấy thủ pháp đặc biệt dung hợp âm hồn cùng Ất Mộc Linh Khí vào một chỗ, liền có thể chế thành một viên Ất Mộc Âm Lôi.

Lúc đối địch, ném Ất Mộc Âm Lôi ném ra, sau đó phát động Ất Mộc Pháp Quyết, bộc phát một phen, uy lực cực lớn.

- Thì ra là thế, trách không được hắn chủ động làm thay chức trách của phán quan phủ.

Chúc Tuệ Cần nói.

- Chúng ta cũng đi qua đi.

Tần Tử Lăng nói.

- Ừm.

Chúc Tuệ Cần gật đầu.

- Lão đạo còn tưởng rằng là ai đó? Nguyên lai là Chúc Tuệ Cần tiểu nha đầu à, nhiều năm không thấy, chỉ chớp mắt ngươi cũng đã là đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ.

Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần còn chưa có đến gần, Thanh hư đạo trưởng liền mở miệng nhàn nhạt nói.

- Nhiều năm không gặp, còn có thể nhận ra ngươi dịch dung, nhân vật bán đại tông sư quả nhiên vẫn rất là lợi hại!

Tần Tử Lăng nghe vậy trong lòng nghiêm nghị, ngoài mặt vẫn cùng Chúc Tuệ Cần thở dài hành lễ với Thanh hư đạo trưởng.

- Vãn bối gặp qua Thanh Hư tiền bối.

- Từ trăm năm trước, liên tục 70 năm, không có một người nào có thể đi tới được đây, hai mươi năm sau, không còn có người nào dám bước vào Chiến Khư này. Đúng rồi, đúng không là những người kia đi vào lại không đi ra, cơ bản đều có thực lực của tông sư.

- Vốn tưởng rằng lần này, cũng không ai dám xông cấm địa này, không nghĩ tới Chúc Tuệ Cần ngươi lại có lá gan lớn như vậy.

Thanh Hư đạo trưởng nói.

Về phần Tần Tử Lăng, Thanh Hư đạo trưởng cũng không có nhìn nhiều.

Lúc này,Tần Tử Lăng mượn lấy tinh thần lực thần hồn cường đại, mạnh mẽ thu liễm khí huyết chân nguyên, lấy tu vi của Thanh Hư đạo trưởng cũng phải nhìn nhầm, chỉ cho rằng hắn là một vị đạo võ song tu, nhưng cảnh giới chỉ có luyện cốt trung kỳ cùng chân nguyên sơ kỳ.

- Cái gì?

Chúc Tuệ Cần nghe vậy sắc mặt đại biến.

Nàng là bị điều đến đến Thanh Quân Châu, sau đó nhìn thấy bộ mặt thật của Cận Nguyên, mới bắt đầu ở trong tối thu thập thông tin về Chiến Khư, hơn nữa trọng điểm là hỏi thăm về cơ duyên ở bên trong, về phần hung hiểm, ngược lại đã không còn lựa chọn nào khác, cũng không quá để ý, cho dù biết được nơi này hung hiểm như thế nào, cũng sẽ sinh ra ám ảnh tâm lý cho chính mình, đó mới là bước cản của chính nàng.

Nhưng bây giờ, những lời này lại được nói ra từ trong miệng Thanh Hư đạo trưởng, độ tin cậy cùng phân lượng dĩ nhiên là hoàn toàn khác nhau, hơn nữa lần này nàng còn không phải đi một mình nàng, còn mang theo Tần Tử Lăng.

Nàng chết thì thôi, vốn là cùng đường, nếu như làm hại Tần Tử Lăng cũng chết ở bên trong, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.

- Ha hả, bằng không ngươi cho rằng cơ duyên chôn lớn như vậy ở bên dưới, tại sao chỉ có một mình lão phu trấn thủ chỗ này? Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ từng người sẽ tranh nhau đi vào cấm địa.

Thanh Hư đạo trưởng thấy sắc mặt của Chúc Tuệ Cần đại biến, không khỏi cười lắc đầu.

- Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, vãn bối cáo lui trước.

Chúc Tuệ Cần hơi khom người về phía Thanh Hư đạo trưởng, sau đó kéo lấy tay của Tần Tử Lăng đi ra ngoài.

- Làm sao vậy? Chúc tỷ!

Sau khi rời khỏi chỗ của Thanh Hư đạo trưởng, Tần Tử Lăng mới giậm chân cước bộ lại, hỏi.

- Ta biết thực lực ngươi rất cường đại, nhưng những lời vừa rồi của Thanh Hư đạo trưởng ngươi cũng nghe rồi. Trăm năm nay, người đi vào không có một người nào đi ra, hơn nữa người đi vào đều có thực lực tông sư thực lực a! Cho nên, chỉ cần một mình ta đi vào, ngươi không cần đi theo.

Chúc Tuệ Cần nói.

- Ngươi nên biết, thực lực của ta không thể chỉ so sánh với tiểu tông sư.

Tần Tử Lăng thấy Chúc Tuệ Cần thay đổi quyết định, nhíu mày nói.

- Ta biết, bằng không ta cũng sẽ không đồng ý để ngươi theo ta đến đây. Nhưng bây giờ ta mới biết, ta vẫn còn đánh giá thắng chiến khư hung hiểm này.

Chúc Tuệ Cần nói.

- Ta đây đã sớm liệu đến, bằng không tin đồn của chiến khư sẽ không ít như vậy. Còn có, ngươi không chỉ đánh giá thấp độ hung hiểm của chiến khư, cũng đánh giá thấp thực lực của ta. Thái Lao Sơn bên kia, ta chỉ mới thi triển một phần chiến lực cùng thủ đoạn của ta.

Tần Tử Lăng nói.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy, tròng mắt đều lập tức trợn tròn.

Một trận đánh ở Thái Lao Sơn, Chúc Tuệ Cần sau đó có quay đầu ngẫm nghĩ qua, cho ra kết luận là, chiến lực của Tần Tử Lăng là ở giữa tiểu tông sư và trung tông sư.

Mặc dù có thể dứt khoát nột chiêu tất sát nhiều cường giả, nhưng kỳ thực chủ yếu vẫn là do đám người Độc Cô Chí khinh địch.

Thế nhưng thực lực như vậy cũng đủ khiến người nghe phải kinh hại, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu của lớp trẻ tuổi thiên tài ở Đại Tề Quốc.

Nhưng bây giờ, Tần Tử Lăng lại nói cho nàng biết, nàng còn đánh giá thấp hắn, lúc đó hắn chỉ là thi triển một phần chiến lực cùng thủ đoạn, cái này càng khiến cho Chúc Tuệ Cần rất là khiếp sợ...

- Yên tâm đi, Chúc tỷ. Ta xưa nay làm việc cẩn thận khiêm tốn, bằng không lấy thực lực của ta, đã sớm quát tháo Tây Vân Châu, làm gì phải giả trọng thương?

- Chiến Khư này mặc dù hung hiểm dị thường, nhưng ta phân tích qua, ta có vài thủ đoạn mới vừa hay có thể khắc chế hung hiểm, đồng thời còn có thể nuôi để chiến.

- Đương nhiên khẳng định vẫn là có nguy hiểm, điểm này ta cũng không thể lừa ngươi. Nhưng phú quý vốn đi kèm với hiểm trung, chúng ta là người tu hành, nếu ngay cả một chút hung hiểm cũng không thể vượt qua, thì làm sao có thể trưởng thành?

Tần Tử Lăng một hơi nói rõ quan điểm của mình.

- Nhưng...

Chúc Tuệ Cần biết Tần Tử Lăng nói những điều này đều là thực tế, nếu hắn không phải là một người khiêm tốn cẩn thận, lấy thực lực của hắn, chỉ sợ đã sớm danh dương toàn bộ Đại Tề Quốc, nhưng rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng cùng băn khoăn, luôn cảm thấy bản thân nàng đang kéo hắn xuống nước.

- Chúc tỷ, ngươi đừng tưởng rằng ta đi vào chiến khư là vì ngươi, tạo nên gánh nặng trong lòng. Trên thực tế, bằng vào thực lực hiện tại của ta, cũng coi như là có tư cách bảo vệ ngươi, thậm chí chỉ cần cho ta một chút thời gian, giúp ngươi trở thành tông sư cũng không phải là vấn đề lớn.

- Sở dĩ ta đồng ý ngươi đi Chiến Khư cùng ngươi, ngoài việc bởi vì trong lòng ta có niềm tin chắc chắn có thể bảo vệ được ngươi, cũng bởi vì ta muốn tìm một phần cơ duyên, sớm tăng thực lực lên.

Tần Tử Lăng cắt đứt nói.

Bực nhân vật như hắn, ở chung mấy ngày với Chúc Tuệ Cần, làm sao không hiểu rõ Chúc Tuệ Cần có tính cách gì!

Chúc Tuệ Cần nghe vậy nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng một hồi lâu, sau đó chợt cắn răng nói:

- Chuyện này cứ do ngươi quyết. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc, nếu thật sự có đại hung hiểm, ngươi chỉ cần quan tâm bản thân ngươi, không cần quản ta!

- Chúc tỷ, ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói giả?

Tần Tử Lăng nghe vậy nhìn Chúc Tuệ Cần hỏi.

- Ngươi!

Viền mắt Chúc Tuệ Cần hơi hơi đỏ lên, sau đó rất nhanh đã nghiêng đầu qua chỗ khác, lau vài giọt nước bên dưới khóe mắt, đợi nàng quay đầu lại, đã khôi phục bình tĩnh.

- Được rồi!

Chúc Tuệ Cần gật đầu nói.

- Đi thôi!

Tần Tử Lăng nói, trong lúc nói chuyện, đôi mắt không biết là vô tình hay cố ý lại nhìn lướt qua phía bên trái của hạp cốc, chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một vệt hàn mang.

Bên trái hạp cốc, đằng sau một khối nham thạch lớn, một vị hắc y lão giả nhìn Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần đang ở bên dưới hạp cốc, mặt lộ vẻ ngưng trọng.

- Hai người bọn hắn đều không sao, mà Bộ Phong Ưng của ta cùng đám người Độc Cô Chí đều bặt vô âm tín, chẳng lẽ là có người ở phía sau trợ bọn họ giúp một tay? Hay bên phía đám người Độc Cô Chí trùng hợp xảy ra vấn đề?

Hắc y lão giả, cũng chính là Mạc tổng quản, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.