Chương 423 Tiến vào chiến khư
Các ngươi tại sao lại quay lại rồi?
Thanh Hư đạo trưởng có chút ngoài ý muốn nhìn Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần đang quay lại.
- Hồi tiền bối, chúng ta muốn đi vào bên trong liều một phen!
Chúc Tuệ Cần hơi hơi khom người nói.
- Ha hả, các ngươi muốn đi thì đi thôi. Ta ở chỗ này chỉ quản việc tiêu diệt mấy thứ âm hồn lệ quỷ đang cố trốn ra ngoài, về phần ai tiến đến chịu chết, ta lại không thời gian rảnh rỗi mà đi quản.
Thanh Hư đạo trưởng cười nhạt nói, nói xong không để ý tới nữa hai người, chỉ quản tiếp tục cách không bắt âm hồn lệ quỷ cùng quan sát lôi đình đang thỉnh thoảng đáp xuống.
- Ta dắt tay ngươi đi vào, để tránh khỏi việc ngoài ý muốn.
Tần Tử Lăng đưa tay về phía Chúc Tuệ Cần, nói.
Tần Tử Lăng vẫn không dám khẳng định Kim Thi cùng Ám Thiên của hắn có thể thoát được cảm ứng của phong ấn hay không, cho nên đề phòng ngừa vạn nhất, nhất định phải dắt tay cùng Chúc Tuệ Cần, bằng không lúc đi vào rồi, một người khác lại bị cản ở bên ngoài, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Còn xuyên qua phong ấn, bên trong là tình huống gì, Tần Tử Lăng cũng không rõ, vạn nhất bên trong còn có không gian vặn vẹo, tách hai người ra, cái kia cũng là phiền toái lớn.
Chúc Tuệ Cần chỉ nghĩ tới trường hợp thứ hai, cho nên vẻ mặt thản nhiên duỗi tay nắm lấy bàn tay Tần Tử Lăng, sau đó cùng nhau đi đến trước mặt phong ấn.
- Chúng ta cùng xuất thủ.
Tần Tử Lăng thấp giọng nói.
- Ừm!
Chúc Tuệ Cần gật đầu.
- Xuất thủ!
Tần Tử Lăng khẽ quát một tiếng, năm ngón tay khẽ vồ vào phong ấn tạo ra một vết nứt nhỏ, không trung hiện ra một bàn tay chân nguyên ngưng tụ thành sương mù lượn quanh, thăm dò vào vết nứt.
Hầu như đồng thời, Chúc Tuệ Cần cũng cách không thả ra chân nguyên, ngưng tụ ra một bàn tay thăm dò vào tiểu vết nứt.
Bàn tay chân nguyên của hai người mới vừa thăm dò vào vết nứt, miệng vết nứt liền có điện xà chớp động, chi chít, nện lên bàn tay chân nguyên, phát sinh thanh âm đùng đùng.
Chỉ là uy lực của điện xà cũng không lớn, không thể đánh tan bàn tay chân nguyên.
- Mở!
Tần Tử Lăng lại khẽ quát một tiếng, hai người bỗng nhiên vừa dùng lực, kéo ra hai bên, vết nứt nhỏ bị kéo cho dãn ra.
- Đi!
Hai người cùng nhảy vào vết nứt miệng.
Hai người vừa mới nhảy vào miệng vết nứt, liền có thiểm điện bổ về phía bọn họ.
Uy lực của thiểm điện không mạnh hơn bàn tay chân nguyên là bao, có thể nói là tương đồng.
Tần Tử Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng đạo phong ấn cũng không thể cảm ứng được Dưỡng Thi Hoàn của hắn, bằng không dựa theo lời đồn mà nói, phong ấn này sẽ không chỉ phóng xuất ra uy lực như vừa rồi.
Chân nguyên quanh thân hai người như khí lưu kịch liệt chuyển động, quanh thân Tần Tử Lăng còn một đạo kình lực lưu chuyển, chặn lại phong ấn đang thả ra thiểm điện.
Rất nhanh, hai người biến mất ở bên trong miệng vết nứt.
Miệng vết nứt bị kéo giãn đảo mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.
Đứng ở bên ngoài trấn thủ, Thanh Hư đạo trưởng với bộ dáng thiếu niên nhìn một màn này, trong mắt lộ ra một vệt tiếc nuối.
- Nếu như lão đạo ta cũng có thể vào thì tốt rồi, có thể cướp đoạt rất nhiều đồ tốt! Đáng tiếc, phong ấn này lại thả nhỏ giữ lớn, lão đạo ta căn bản không biện pháp đi vào a.
Thanh Hư đạo trưởng lầm bầm lầu bầu một câu, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về hướng Mạc tổng quản đang ẩn thân, sau đó liền thu lại ánh mắt, tiếp tục bắt âm hồn, tìm hiểu ngũ hành lôi pháp.
- Xem ra lời đồn không giả, Thanh Hư lão nhi đã sắp chạm đến một tia áo nghĩa của ngũ hành lôi pháp, pháp đàn đã có lôi phù. Ta lẩn tránh xa như vậy, hắn vẫn có thể nhận thấy được.
Mạc tổng quản vội vã co lại cái đầu, trong lòng thầm giật mình.
Sau khi co lại cái đầu, Mạc tổng quản không dám tiếp tục nhìn trộm, mà là giống như u linh, len lén rời đi, trở về bẩm báo phán quan Cận Nguyên.
Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần dắt tay nhau bước vào vết nứt, liền có âm phong âm u lạnh lùng cuồn cuộn thổi tới.
Âm phong kia thổi vào tựa hồ có thể đóng băng được phiến thiên địa này.
May mắn Chúc Tuệ Cần đã là nhân vật chuẩn tông sư, tuy không kịp đề phòng, nhưng cũng chỉ bị âm phong này làm cho run lên toàn thân, vội vã vận chuyển chân nguyên toàn lực, quanh thân hình thành từng đạo khí lưu chuyển động, mới ngăn cản được âm phong, cả người dần trở lên ấm áp.
Đến giờ phút này, Chúc Tuệ Cần mới biết vì sao trong trăm năm gần đây, đều là bước vào mà không bước ra.
Chỉ cần âm phong kinh khủng này cũng đủ để khiến người bước vào bị suy giảm thực lực, còn phải liên tục tiêu hao chân nguyên.
Càng chưa nói, bên dưới chiến khư này còn cất giấu hung vật rất lợi hại.
Chỉ là khi khóe mắt của Chúc Tuệ Cần liếc nhìn Tần Tử Lăng, trong lòng lập tức an tâm một chút.
Chỉ thấy Tần Tử Lăng lên cả chân lực hộ thân cũng không thả ra ngoài, trên mặt không chút biểu tình, khí huyết trên thân sôi trào mãnh liệt, khí dương cương tóe, như lò lửa hừng hực đang thiêu đốt, những âm phong kia căn bản không ảnh hưởng đến hắn.
Ngay lúc trong lòng của Chúc Tuệ Cần đang an tâm một chút, thì đôi chân đã rơi xuống.
Hạ thân, hai người rất tự nhiên mà buông ra tay.
Xuyên qua phong ấn nhìn xuống, bên dưới là một mảnh tối như mực, phảng phất đưa tay lên sẽ không thấy được năm ngón.
Nhưng đến chiến khư thật sự, trên thực tế ngược lại không phải là khắp nơi hắc ám, mà là có một chút ánh sáng yếu ớt.
Có chút ánh sáng yếu ớt không biết là từ nơi bắn tới, có chút ánh sáng thì là phát ra từ những loại khoáng thạch không biết tên, hoặc là từ những cây phát sáng.
Chúc Tuệ Cần có tu vi cao thâm, chút ánh sáng ấy đã đầy đủ nàng thấy rõ ba mươi mét quanh thân.
Về phần Tần Tử Lăng thì càng khỏi cần nói, hắn có thần hồn tương trợ, căn bản không bị hắc ám ảnh hưởng.
Chỉ là nơi đây không giống với thế giới long mạch ở Thanh Hà Quận, nơi này là thế giới Thượng Cổ Chiến Khư, không biết có bao nhiêu âm hồn lệ quỷ lợi hại đang phiêu đãng, Tần Tử Lăng tuyệt đối không dám tùy tiện thả ra thần hồn của mình để dò đường.
Không cẩn thận một chút, thần hồn sẽ bị cắn nuốt, đối với Tần Tử Lăng lại gây ra ảnh hưởng to lớn.
Cho nên, Tần Tử Lăng chỉ là mở thiên nhãn từ ấn đường, thần hồn ngồi xếp bằng nê hoàn cung xuyên qua thiên nhãn nhìn quét bốn phía.
- Đi mau, có sóng triều âm hồn đang đến!
Tần Tử Lăng đang quan sát bốn phía, bất ngờ sắc mặt Chúc Tuệ Cần hơi biến sắc mặt, thoát miệng kinh hô nói.
Chỉ thấy, phía sau bên trái của hai người, hắc vụ cuồn cuộn cao hai mươi thước như bão cát nổi lên trong sa mạc, che khuất bầu trời, cuốn về phía hai người.
Hắc vụ cuồn cuộn che lại thế giới dưới đất, mơ hồ hiện ra một cái đầu quỷ khổng lồ, quỷ đầu cao cao tại thượng, quan sát Chúc Tuệ Cần cùng Tần Tử Lăng, mở ra cái miệng lớn.
Giờ khắc này, người đứng ở phía dưới, có vẻ rất nhỏ bé.
Kinh hô một tiếng, Chúc Tuệ Cần đã sử dụng Băng Xà Kiếm.
Băng Xà Kiếm ở trong bóng tối toát ra hàn quang nhức mắt, hóa thành một con rắn băng dài hai mươi thước xuyên qua không trung, nhưng ở bên dưới quỷ đầu khổng lồ, vẫn là nhỏ đến đáng thương.
- Chúc tỷ, thu hồi Băng Xà Kiếm của ngươi, chỉ một chút sóng triều âm hồn, để cho ta xử lý!
Vẻ mặt Tần Tử Lăng bình tĩnh nói, trong mắt lại lộ ra một vệt chờ mong.
Khi nói chuyện, một cây phiên kỳ bay ra từ trên thân Tần Tử Lăng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Một cây phiên kỳ bỗng nhiên tung bay trên không trung, nghênh gió bay phất phới, lộ ra mười bốn cây khác nhau.
Phía trên phiên kỳ có huyết phù ẩn diệt thoáng hiện.
Chính là Minh Huyết Luyện Hồn Phiên của U Minh Giáo.