Chương 427 Ta ở lại chỗ này
Đi!
Thần hồn của Tần Tử Lăng quan sát được dị động từ bên trong thế giới hắc ám, không dám cò cưa với chiến hồn cùng Độc Giác Thanh Khuê Mãng đang tiến hóa, mang theo Chúc Tuệ Cần trên lưng Tứ Thủ, sau đó cấp tốc chạy trốn.
Mà Độc Giác Thanh Khuê Mãng cùng chiến hồn kia lại tựa hồ như giết đến đỏ cả mắt, một con dưới đất, một con ở giữa không trung, theo sát không bỏ.
Chỉ là lúc đuổi gần tới cửa khẩu phong ấn, Độc Giác Thanh Khuê Mãng cùng chiến hồn vậy mà đột nhiên dừng truy sát Tần Tử Lăng.
- Xem ra chúng nó không dám lại gần phong ấn, chúng ta còn có cơ hội.
Tần Tử Lăng thấy thế không khỏi đại hỉ nói.
Nói xong, tâm niệm Tần Tử Lăng vừa động, Tứ Thủ rơi xuống.
Sau khi rơi xuống đất, không cần bàn giao, Chúc Tuệ Cần đã nắm chặt thời gian để điều tức hơi thở.
Tần Tử Lăng thì thi triển Bất Diệt Tinh Thần, nắm chặt thời gian tinh thuần Ám Thiên cùng mười bốn ma đầu kia.
Hai ngày này, mặc dù bốn con cương thi cũng hút được một ít tinh huyết cùng âm sát dị chi lực, thực lực tăng lên một ít, nhưng so với Ám Thiên vẫn không đáng nói.
Nhất là mười bốn ma đầu vừa đưỡng dưỡng ra bên trong Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, tốc độ trưởng thành giống như hỏa tiễn, thân thể đang không ngừng bị thổi phòng lên, trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới chiến lực của chuẩn tông sư, hơn nữa quanh thân còn có rất nhiều hắc khí lượn lờ, cũng giống như Ám Thiên năm đó, do hấp thu quá nhiều mà trở nên hình dạng khó tiêu hóa, nhưng hắc khí lượn lờ quanh thân Ám Thiên vào năm đó lại có rất nhiều tạp chất, còn hắc khí lượn lờ bây giờ lại vô cùng tinh thuần.
Nguyên nhân bởi vì bọn nó đều hấp thụ được chiến hồn cấp tông sư, đây là nguồn âm hồn tinh thuần nhất.
Chính là bởi vì dạng này, lại thêm hiện tại Tần Tử Lăng đã là phân thần hậu kỳ, thần hồn đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc luyện hóa cho Ám Thiên, cho nên luyện hóa những âm hồn này cũng không mất nhiều thời gian như trước, chỉ vẻn vẹn bốn ngày là việc luyện hóa đã kết thúc.
Cả người Tần Tử Lăng nhìn tới mệt mỏi rã rời, nhưng trong con ngươi của hắn lại tràn đầy vui sướng cùng chờ mong.
Bởi vì chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã có thêm năm tên ma đầu cấp tông sư, mà thực lực của Ám Thiên đã thẳng bức gần đến trung tông sư.
Lúc đầu, Tần Tử Lăng chỉ đặt mục tiêu cho Ám Thiên là trung tông sư, nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào, sau khi đến ngưỡng gần đột phá trung tông sư, thì Ám Thiên không thể nhúc nhích thêm nữa. Tần Tử Lăng chỉ bất đắc chuyển mục tiêu sang những âm hồn khác.
- Chúc tỷ, tổng quát lại, hiện tại ta đã biết nơi nào có Thăng Long Quả. Nhưng trong này có rất nhiều dị thú cường đại, ngươi đi vào trong, ta sợ rằng...
Tần Tử Lăng thu hồi Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, điều chỉnh hơi thở một chút, nói với Chúc Tuệ Cần.
- Ta hiểu, ta sẽ ở lại chỗ này.
Chúc Tuệ Cần không đợi Tần Tử Lăng nói xong thì cắt đứt mà nói, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Được!
Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó để lại Ứng Báo cùng hai cây Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, còn có ba đạo thần hồn bám trên người Ứng Báo, còn bản thân sau đó lại thu liễm khí tức nằm ở trên lưng Tứ Thủ rồi rồi đi.
trải qua 2 ngày thăm dò, chỉ còn một ngày nữa thì dao động của phong ấn sẽ trở lại như bình thường, đại thể thì Tần Tử Lăng đã hiểu một chút, một khi phong ấn trở lại bình thường, sợ rằng nơi đây sẽ không chỉ xuất hiện âm hồn cấp bậc tông sư.
Ứng Báo thả ra thi khí che lấp sinh cơ của Chúc Tuệ Cần, có thể giảm mạnh tỷ lệ hấp dẫn ma đầu cùng dị thú đến chỗ của Chúc Tuệ Cần.
Nếu thật sự hấp dẫn phải mà đầu cùng ma thú, Ứng Báo cùng 2 cây Minh Huyết Luyện Hồn Phiên cũng đủ để Chúc Tuệ Cần tự thân.
Tần Tử Lăng hiện tại là phân thần hậu kỳ, thần hồn của hắn có thể phân hóa ra trăm vạn đạo, khoảng cách thi triển đã vượt xa ngàn dặm.
Nhìn theo bóng lưng của Tần Tử Lăng rời đi, Chúc Tuệ Cần ngồi xếp bằng, biểu tình bình tĩnh đến dọa người.
Tứ Thủ giương cánh bay vút trên tầng thấp của bầu trời, một đường hướng về chỗ có huyết khí sôi trào như cột lửa đang phóng lên trên trời.
Trên đường, Tần Tử Lăng để cho Tứ Thủ tận lực tránh khói sóng triều âm hồn.
Cho dù không tránh được, cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp xông tới, tuyệt đối không để lỡ thời gian.
Trước đây hắn muốn nuôi dữơng đám ma đầu nên mới tận lực va phải các đợt sóng âm hồn
Nhưng bây giờ không cần thiết...
Đám Ám Thiên đều đã đạt đến mức độ bão hòa, thôn phệ âm hồn tiếp cũng không có tác dụng gì nữa, trái lại thực sẽ bị hao tổn, thậm chí sẽ kinh động đến cường cường địch ở chỗ sâu.
Hơn nữa hiện tại Tần Tử Lăng cũng không có nhiều thời gian, mục tiêu của hắn cũng rất rõ ràng, tuyệt đối không thể bị lãng phí thời gian ở đây.
Nhưng lúc di chuyển vẫn không thể tránh được vài trận chiến.
Nhưng mấy lần giao thủ, Tần Tử Lăng lại không xuất thủ, cơ bản đều để cho Ám Thiên cùng mười hai âm hồn khác xuất chiến, còn hắn thì ngủ đông trên lưng của Tứ Thủ, một điểm khí tức sinh cơ cũng không tiết lộ ra ngoài.
Quả nhiên như Tần Tử Lăng sở liệu, chiến khư này, mỗi ngày đều có chiến hồn chém giết lẫn nhau.
Để cho Ám Thiên ra tay, sẽ không làm kinh động đến dị thú ở chỗ sâu.
Hơn nữa một tên gần trung tông sư, cộng thêm năm tên tiểu tông sư cùng bảy tên chuẩn tông sư, tại chiến khư này cũng coi như là một cỗ thực lực cường đại, cơ bản chiến đấu vài khắc đã kết thúc.
Trải qua mấy lần chiến, Tần Tử Lăng càng ngày càng đến gần nơi có huyết khí ngút trời.
Sóng triều âm hồn lại dần dần không thấy xuất hiện, thậm chí âm phong cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sinh cơ cực kỳ nồng đậm.
Nếu không phải bốn phía vẫn là tối sầm, Tần Tử Lăng còn cho rằng liệu đây có phải là thánh địa tu hành.
Nhưng càng đến gần thì Tần Tử Lăng lại càng phải thu liễm khí tức.
Bởi vì việc ở đây có cỗ sinh cơ nồng đậm, thì vẫn còn có một cỗ khí huyết kinh khủng đang không ngừng uy hiếp đến hắn.
Thần hồn thông qua ấn đường nhìn về phái xa xa kia, nhìn thấy chính trụ hồng quang đang phóng lên cao, giống như là cột lửa chống trời.
- Đó là cái gì?
Hai mắt của thần hồn ngồi xếp bằng trong nê hoàn cung đột nhiên trợn lớn, Tần Tử Lăng nằm ở trên lực Tứ Thủ cũng theo đó mà trợn mắt.
Hồng quang đầy trời kia, lại có một cột hào quang ở giữa.
Hào quang kia có tử uân chi khí bốc lên, trên không trung diễn hóa ra một con giao long đang bay lượn, ròng rã có bốn mươi chín cái đầu.
- Nhất định là cây của Thăng Long Quả!
Trái tim của Tần Tử Lăng bất giác lại đập nhanh lên, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh xuống.
Tần Tử Lăng để cho Tứ Thủ bay sát xuống mặt đất, sau đó cả người hắn trốn ở bên dưới cánh của nó.
Tứ Thủ rón rén hướng đi về phía hào quang đang nở rộ.
Cũng không lâu lắm, Tứ Thủ leo lên một đỉnh núi nhỏ.
Phía dưới là một cái khe núi.
Ở giữa khe núi mọc ra một gốc cây đại thụ che trời.
Thân cây đại thụ rộng cỡ năm sáu người ôm lại, uốn lượn khúc chiết, giống như là cự long đang uốn mình bay lên.
Trên khỏa đại thụ này có bốn mươi chín quả.
Từng quả đều lộ ra hào quang, bên trong hào quang, mơ hồ có thể thấy được một con giao long nhỏ đang không ngừng phun ra nuốt vào sinh khí.
Vây quanh khỏa đại thú chính là vô số dị thú đang chen nhau đông nghìn nghịt
Đám dị thú này, phần ít là dị thú tứ phẩm, đại bộ phận là dị thú ngũ phẩm.
Thậm chí có một con mang khí huyết còn kinh khủng hơn so với dị thú ngũ phẩm trung giai. Con dị thú này quay đầu nhìn về phía mà Tứ Thủ đang đứng, trong mắt lộ ra một vệt chán ghét, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm cây đại thụ kia.