← Quay lại trang sách

Chương 429 Long Hổ Lôi Âm Luyện Tủy Bí Pháp

Ba tiểu ma đầu cấp tiểu tông sư, tam xiên kích trong tay vừa va phải tiếng gầm đã tán đi, nếu thật sự giao kích chính diện với con dị thú này, sợ rằng chỉ trong một hai chiêu sẽ bị xé rách thành mảnh vụn, âm hồn cũng bị khí huyết của nó đốt thành tro bụi, nhưng lúc này cũng không phải là lúc để sợ, cũng không cần suy nghĩ sâu xa rằng con dị thú kia mạnh đến cỡ nào, thứ mà Tần Tử Lăng quan tâm vào bây giờ, là cách làm sao để lấy được Thăng Long Quả.

Tần Tử Lăng thừa dịp đàn thú bị mười ba tên ma đầu hấp dẫn, quyết định thật nhanh, mệnh lệnh cho Tứ Thủ bay vút về hướng Thăng Long Quả Thụ.

Tứ Thủ còn chưa tới Thăng Long Quả Thụ, từng đạo thần hồn đã từ bên trong thiên môn của Tần Tử Lăng nhảy ra, hóa thành từng cái đại thủ vô hình chộp về phía Thăng Long Quả còn có quyển "Long Hổ Lôi Âm Luyện Tủy Bí Pháp" kia.

- Gào!

Chỉ trong nháy mắt, con dị thú mạnh mẽ kia liền phát hiện ra Tần Tử Lăng đang muốn hái Thăng Long Quả, lập lúc bỏ qua ba tên ma đầu, thân thể nhảy lên, đánh giết về phía Tứ Thủ ở trên không trung cùng Tần Tử Lăng đang ở trên lưng của nó.

Dị thú vừa mới nhảy lên, đã có ba tên ma đầu xông lên, nỗ lực cản trở.

Bất quá dị thú căn bản không để ý ba tên ma đầu cấp tiểu tông sư, trực tiếp hung hăng bổ nhào về phía trước.

- Bành bành bành!

Ba tên ma đầu trong nháy mắt đã bị nổ tung, phía trên âm hồn cuồn cuộn còn có hỏa diễm vô hình đang thiêu đốt, cuối cùng hóa thành từng sợi khói xanh mà tán đi.

Nhưng cũng may là ba tên ma đầu vẫn kịp trì hoãn một bước của dị thú, tranh thủ cho Tần Tử Lăng một giây thời gian quý báu.

- Cho ngươi!

Tần Tử Lăng thấy con dị thú kia va nát ba tên ma đầu, nhưng vẫn như điện chớp hướng xung phong liều chết về phía hắn, nào dám đôi co cùng nó, trực tiếp ném lên một quả Thăng Long Quả lên giữa không trung, dị thú đầu tiên là sửng sốt, sau đó há mồm cắn vào Thăng Long Quả đang rơi trên không trung.

Liền cái này một lần, Tứ Thủ đã chở Tần Tử Lăng như một đạo tia chớp màu vàng, xẹt qua hắc ám chiến khư thế giới, hướng phía phong ấn lối ra mà đi.

Đang lúc Tứ Thủ dùng hết tốc độ bay về phía phong ấn, Tần Tử Lăng đã lay động Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, thuận thế thu hồi Ám Thiên cùng với sáu ma đầu khác, còn sáu ma đầu còn lại đã bị đánh tan, Tần Tử Lăng căn bản không thể thu kịp bọn nó, hơn nữa Tứ Thủ còn đang chở Tần Tử Lăng cuốn sạch Thăng Long Quả, đàn thú chắc chắn không chịu bỏ qua, vậy nên chạy vẫn là thượng sách, bỏ ít lấy nhiều.

Mà mỗi con hung thú đều dùng tốc độ của thiểm quang để đuổi theo, không có con nào muốn bị bỏ lại.

Bên trong đàn thú có chừng mười con ngũ phẩm trung giai cùng một con ngũ phẩm cao giai, tốc độ chắc chắn sẽ không chậm hơn Tứ Thủ.

Nhưng may mắn là, chiến khư không có dị thú loài chim, bằng không Tần Tử Lăng sẽ càng phiền phức hơn.

Mặc dù như vậy, độ cao của vùng trời ở chiến khư vẫn có giới hạn, dị thú ngũ phẩm trung giai, bỗng nhiên nhảy vụt một cái, lại kèm theo một ít thần thông, cũng đủ để công kích được Tứ Thủ.

Cho nên, tình huống vẫn vô cùng nguy cấp.

Nhất là con dị thú ngũ phẩm cao giai kia, hầu như chỉ mấy hơi thở đã muốn đuổi kịp Tần Tử Lăng, không còn cách nào khác, hắn phải tiếp tục thả xuống một quả Thăng Long Quả nữa.

Con dị thú kia lại thấy Thăng Long Quả đập tới, mở miệng nuốt chửng, vậy mà sau đó lại không còn truy sát Tần Tử Lăng.

Cái này khiến Tần Tử Lăng phải thở dài một hơi nhưng còn có hơn mười con dị thú ngũ phẩm trung giai đang theo sát không bỏ, tốc độ cũng cực nhanh, Tần Tử Lăng căn bản không có biện pháp thoát khỏi.

Bất đắc dĩ, vì để tránh cho bị cuốn lấy rơi vào vòng vây, lúc dị thú tới gần, Tần Tử Lăng sẽ ở trên lưng Tứ Thủ cầm Liệt Thiên Đao chém xuống một đao, đao mang to lớn mang theo lực lượng kinh khủng, miễn cưỡng có thể đẩy lui được dị thú một chút.

Trong lúc còn nguy hiểm hơn, Tần Tử Lăng lại phóng ra một ít ma đầu cản trở, thậm chí còn ném đi một quả Thăng Long Quả, như vậy mới có thể mở được đường lui cho Tần Tử Lăng, liên tục chạy một đường dài, dẫn tới sự chú ý của dị thú khác, lúc bay đi đã bị hai con dị thú từ đâu nhảy ra ngăn cản, nhưng đều bị Tần Tử Lăng xử lý được.

Trên đường Tần Tử Lăng còn thỉnh thoảng nhìn thấy có sóng triều âm hồn đang cuốn tới, cũng may ma đầu bên trong sóng triều âm hồn như cảm giác được Tần Tử Lăng có khí huyết ngút trời giống như biển lửa, một đường cuồn cuộn vọt tới, rất nhanh đã né sang một bên, không dám tiến lên tham gia náo nhiệt.

Bằng không trên đường nếu như lại có âm hồn cản trở, Tần Tử Lăng sợ rằng rất khó để thoát khỏi vòng vây.

Tốc độ chạy trốn rất nhanh.

Không qua bao lâu thời gian, Tần Tử Lăng đã đến gần lối ra của phong ấn.

Bốn mươi chín quả Thăng Long Quả, lúc này chỉ còn lại bốn mươi.

Ma đầu âm hồn lại chỉ còn có ba vị.

Đều là ma đầu cấp tông sư, trong đó có một tên là Ám Thiên.

Mặc dù lần này tổn thất hơn mười tên ma đầu, nhưng Tần Tử Lăng lại không hề đau lòng.

Những ma đầu này rất dễ tạo ra, hơn nữa thần hồn pháp ấn được Tần Tử Lăng phân ra để bám trên người bọn nó cũng không ảnh hưởng gì.

Điểm này không giống với Tứ Thủ.

Tứ Thủ là cương thi, điểm mạnh chính là thân thể.

Mà ma đầu âm hồn lại có thể ảnh hưởng đến thần thức, ý niệm, hồn lực của địch nhân!

Khống chế ma đầu âm hồn càng nhiều, ma đầu càng cường đại, đối với thần hồn của Tần Tử Lăng lại càng có lợi ích to lớn.

Ám Thiên ở bên trong chiến khư đã thôn phệ đủ âm hồn, nhưng Tần Tử Lăng lại không có cách nào luyện hóa nó đến cấp bậc trung tông sư, kỳ thực cũng là vì thần hồn tự thân của Tần Tử Lăng chưa đủ mạnh.

Tu thần nhất đạo không chỉ riêng việc bản thân có thể phát huy ra uy lực huyền diệu to lớn, mà hơn nữa nó còn có thể vừa liên hợp võ đạo, luyện khí đạo cùng luyện khí thuật lại với nhau, lại vừa hỗ trợ nâng cao hiệu quả.

Có thể nói, tu thần nhất đạo ảnh hưởng cực lớn đến thực lực tổng hợp của hắn.

Cho nên, coi như những ma đầu này không chết trận ở chiến khư, thì sau khi ra ngoài, Tần Tử Lăng cũng sẽ gạt bớt một ít.

Ở chiến khư bồi dưỡng ra lượng lớn ma đầu, chẳng qua chỉ là kế tạm thời!

- Nhanh xé rách ra phong ấn!

Cả người Tần Tử Lăng còn chưa tới miệng phong ấn, đã lớn tiếng kêu lên tới.

Trong lúc Tần Tử Lăng lớn tiếng la hét, hai tên ma đầu đứng canh gác cho Chúc Tuệ Cần bỗng nhiên cuốn lên hắc vụ, xông về phía dị thú ngũ phẩm đang đuổi theo phía sau, xung phong liều chết.

Tần Tử Lăng thừa dịp hai tên ma đầu chuẩn tông sư cản trở dị thú, đã lấy tốc độ như tia chớp thu hồi Tứ Thủ cùng Ứng Báo.

Lúc này Chúc Tuệ Cần đã vận chuyển chân nguyên cách không xé rách một cái khe hở trên miệng phong ấn.

- Đi!

Tần Tử Lăng xông lên trước, bắt lấy tay của Chúc Tuệ Cần, bàn chân bỗng nhiên đạp một cái trên mặt đất, mang theo nàng như là một quả đạn pháo phóng lên cao, lúc cả người đã ở trên không trung, lại có chân nguyên khí lưu cuồn cuộn lao ra từ trên thân hắn, hắn mang theo Chúc Tuệ Cần đạp không mà lên, lần thứ hai cất cao, sau đó từ trong khe hở mà xông ra ngoài.

Ngay lúc Tần Tử Lăng lao ra khỏi miệng khe hở, hắn nhìn đến phía dưới, con dị thú kia đã tách đôi hai tên ma đầu, tung người một cái vọt về phía hắn.

Cái miệng máu lớn muốn cắn vào cặp chân của hắn.

Vừa lúc đó, Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần đã chạy ra khỏi cửa phong ấn.

Vết nứt phong ấn kia còn kịp khép lại, đột nhiên điện xà chớp động, chi chít nhao ra, mặc dù Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần đã nhảy ra khỏi miệng phong ấn, vẫn mơ hồ cảm thấy uy lực của điện xà kia rất lớn.

- Ồ!

Bên ngoài miệng phong ấn của hạp cốc, Thanh Hư đạo trưởng với vẻ bề ngoài như thiếu niên thấy Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần vậy mà có thể chạy trốn khỏi chiến khư, không khỏi mặt lộ một vẻ kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, nhưng theo đó hắn nhìn về hai người với ánh mắt tham lam.

- Không tệ, không nghĩ tới các ngươi vậy mà có thể thoát chết...

Thanh Hư nhàn nhạt nói.