← Quay lại trang sách

Chương 430 Vậy thì cả người cũng ở lại đi?

May mắn mà thôi!

Chúc Tuệ Cần hơi hơi khom người nói.

- Để pháp bảo chứa đồ lại, sau đó các ngươi rời đi.

Mí mắt Thanh Hư khép lại một cái, nói.

- Tiền bối, lời này của ngươi là có ý gì?

Sắc mặt Chúc Tuệ Cần chợt biến.

- Nếu ngươi đã nghe không rõ, vậy thì cả người cũng ở lại.

Thanh Hư nói, phảng phất đang nói một chuyện rất bình thường.

Chỉ là thanh âm của Thanh Hư vẫn chưa rơi xuống, Tần Tử Lăng đã chặn ngang ôm lấy Chúc Tuệ Cần, đầu ngón chân bỗng nhiên đạp một cái ở trên mặt đất, mặt đất đều lập tức nổ ra.

Tiếp lấy Tần Tử Lăng mang theo Chúc Tuệ Cần như là đạn pháo phóng lên cao, chạy như điên về chỗ sâu của Tề La Sơn.

Tốc độ cực nhanh, cho dù là Thanh Hư cũng rất là kinh ngạc mà động dung.

- Trách không được có thể chạy khỏi chiến khư, nguyên lai ngươi mới là chủ giác!

Thanh Hư liền khôi phục bình tĩnh, trong miệng nói, người đã đạp không bay vút mà ra, tốc độ so với Tần Tử Lăng cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Chúc Tuệ Cần bị Tần Tử Lăng kẹp ở bên dưới cánh tay, chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai đang thổi vù vù, tâm tình phức tạp không nói ra được.

Một phần là kinh sự Thanh Hư, một phần là phẫn nộ vì thực lực yếu đuối của bản thân, còn có một tia là tự trách.

Bên trong tâm tình phức tạp, Chúc Tuệ Cần nhìn thấy Tần Tử Lăng bỏ một loại trái cây vào miệng.

Sau khi Thăng Long Quả bị hái khỏi cây, liền mất đi hào quang, vỏ ngoài bích lục như phỉ thúy, có thể mơ hồ nhìn thấy giao long đang phun ra nút vào linh khí.

Ánh mắt Chúc Tuệ Cần lợi hại, lập tức đã thấy dị tượng bên trong, nhất thời tròng mắt đều trợn to.

- Hắc hắc, răng miệng ta tốt, dạ dày cũng tốt, thuận miệng ăn một quả cũng không có vấn đề gì. Chúc tỷ ngươi nên tìm một chỗ an tĩnh, tĩnh tâm rồi mới có thể dùng ăn."

Tần Tử Lăng một bên chạy như điên, một bên chớp mắt nói chuyện với nàng

Chúc Tuệ Cần thấy thế, lập tức đều quên hết nỗi kinh sợ xấu hổ, trừng mắt Tần Tử Lăng một cái.

Đã đến lúc này, còn có thể nói đùa!

Đang luc Chúc Tuệ Cần trừng mắt Tần Tử Lăng một cái, Tần Tử Lăng lại tiếp tục lấy thêm một quả Thăng Long Quả bỏ vào trong miệng.

- Ngươi!

Chúc Tuệ Cần thấy thế, thiếu chút nữa thì nhịn không được mà há mồm cắn một cái lên cánh tay của Tần Tử Lăng.

Đây chính là Thăng Long Quả a!

Một có thể khiến cho đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, đại võ sư luyện cốt hậu kỳ trực tiếp phá cảnh trở thành tông sư a!

Luận độ trân quý, cho dù là một con dị thú ngũ phẫm trung giai cũng không sánh bằng.

Hiện tại thì hay rồi, Tần Tử Lăng vừa chạy vừa ăn, chỉ trong nháy mắt đã bỏ hai quả vào miệng!

Đang lúc Chúc Tuệ Cần suýt chút nữa thì muốn cắn một ngụm vào cánh tay của Tần Tử Lăng, hắn lại lấy thêm một quả Thăng Long Quả nhét vào trong miệng.

Cũng may, sau khi anh xong ba quả, Tần Tử Lăng không thèm bỏ thêm vào miệng nữa, lại không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc đột nhiên hơi đổi, trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.

Rất nhanh, một trước một sau, ba người đã rời khối miệng phong ấn, cách chừng bảy tám chục dặm.

Nơi đây núi non trùng điệp, là chỗ sâu nhất của Tề La Sơn.

- Khoảng cách này hẳn là được rồi!

Thanh Hư đuổi sát ở phía sau thấy vậy thì nhàn nhạt nói, khi nói chuyện, cũng không thấy hắn có động tác gì, dừng cỏ phía trước mặt Tần Tử Lăng đột nhiên mọc cao lên, đầu ngọn chập chờn, tản ra lục quang nhàn nhạt, tựa như từng bàn tay ma quỷ đang chặn đường hắn lại.

- Quả thực là đủ rồi! Chiến khư, gần đây xuất hiện dao động, cường giả quanh đây khẳng định cũng sẽ để ý một chút. Nếu như gây ra động tĩnh quá lớn, vạn nhất dẫn tới nhiều người, mặt mũi của ngươi, khẳng định sẽ khó giữ!

Tần Tử Lăng thấy cây cối trước mặt đang điên cuồng dài lên, cũng không có nỗ lực xông phá ra, mà lại lựa chọn ngừng lại.

- Hấp hối không sợ, tâm tư nhanh nhẹn, cũng xem như là đại nhân vật!

Thanh Hư bị Tần Tử Lăng nói trúng tim đen, không chỉ có không có thẹn quá thành giận, trái lại trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.

- Đường đường là trưởng lão Thiên Mộc Tông, một đại nhân vật cấp trung tông sư, vậy mà muốn giết người cướp của của hai tiểu bối, đây gọi là phong phạm của tông sư sao!

Tần Tử Lăng đối chọi gay gắt, ra lời châm chọc nói.

- Ha hả, cơ hội chỉ có một lần, ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không chịu nhận, ta còn cách nào sao! Ngươi nói đúng không, Cận Nguyên đại nhân?

Thanh Hư nhìn về phía bên phải thoáng nói, cũng chính là đằng sau bên trái của Tần Tử Lăng.

- Ha ha, Thanh Hư trưởng lão nói rất chính xác.

Một đạo tiếng cười vang lên ở phía sau đà cỏ dại đang không ngừng sinh trưởng, tiếp theo lại thấy hai người chậm rãi bay lên không, quan sát Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần ở phía dưới.

Một người trong đó mặc trang phục văn sĩ, mặt như quan ngọc, bên dưới gò má còn có năm chòm râu dài, vẻ mặt nho nhã chính khí, chính là phán quan của Thanh Quân Châu, Cận Nguyên.

Một người khác đương nhiên là Mạc tổng quản.

Chúc Tuệ Cần thấy thế, sắc mặt đại biến.

Mà Tần Tử Lăng tựa hồ đã sớm liệu đến Cận Nguyên cùng Mạt tổng quản đang ở đây, thấy thế nhếch miệng lên vẻ châm chọc nói:

- Một người là trưởng lão của danh môn chính phái, một người đường đường là phán quan của phán quan phủ, lại làm ra hành động giết người cướp của, xem ra vãn bối nho nhỏ như ta, đã là cá nằm trên thớt, chỉ có mặc người chém giết.

- Đáng tiếc ngươi ngươi hiểu được thì đã quá muộn.

Gương mặt Thanh Hư đạo trưởng mang vẻ thương tiếc mà nói.

Tần Tử Lăng từ chối cho ý kiến mà cười cười, tháo xuống nhẫn trữ vật trên một đầu ngón tay, nói:

- Nhưng có một việc, ta đến bây giờ vẫn còn không rõ. Các ngươi có hai người, mà thu hoạch lần này của ta đều đặt ở trong nhẫn chứa đồ này, ta nên giao cái này cho ai? Hay là trước tiên, hai người các ngươi đánh một trận, người nào thắng sẽ có được thứ này?

- Tiểu tử, một chiêu này của ngươi có phải là quá ngây thơ?

Cận Nguyên cười nhạt nói, bất quá nhìn khi về phía Thanh Hư đạo trưởng, ánh mắt lại lộ ra cảnh giác.

- Ta nói là thật, nếu các ngươi không đánh một trận, nếu để ta chọn, ta thà rằng lựa chọn đưa cho Thanh Hư đạo trưởng. Chí ít ta và Chúc Tuệ Cần cùng Thanh Hư đạo trưởng cũng không có ân oán gì, mọi người chỉ cầu cái lợi, ngược lại cũng có thể hiểu được. Không giống Cận Nguyên ngươi, bên ngoài rõ đạo mạo, nhưng bên trong lại là tiểu nhân lấy ân báo oán. Bằng không, ta và Chúc Tuệ Cần cũng sẽ không rơi vào cảnh tượng ngày hôm nay này.

Tần Tử Lăng nói đến phía sau, vẻ mặt khinh thường cùng phẫn hận.