Chương 431 Ngươi còn chuẩn bị lưu bọn hắn lại?
Mặc dù rõ ràng biết Tần Tử Lăng cố ý nói mấy lời này để châm ngòi, nhưng Thanh Hư nghe xong vẫn có chút hưởng dụng, mà Cận Nguyên bị một tên tiểu bối mắng hắn ra vẻ đạo mạo, lấy oán trả ơn, vốn là vẻ mặt nho nhã chính khí, bây giờ đã lộ ra thần sắc dữ tợn.
- Bọn chuột nhắt làm càn!
Cận Nguyên nghiêm ngặt quát một tiếng, tay kết pháp quyết, có từng luồng lục quang từ bốn phương tám hướng bắn ra, ngưng tụ thành một cái đại thủ chộp tới cái đầu của Tần Tử Lăng.
- Thanh Hư đạo trưởng tiếp lấy!
Tần Tử Lăng thấy thế giơ tay lên một cái, nhẫn trữ vật như là bắn về phía Thanh Hư.
Thanh Hư đạo trưởng thấy thế, hai mi hơi hơi giương lên, đã cách không giơ vuốt, trong hư không xuất hiện một cái bàn tay màu xanh lục, chộp tới nhẫn trữ vật.
Cận Nguyên thấy thế, coi như biết rõ trong này có bẫy, vẫn tạm thời bỏ qua Tần Tử Lăng, vội vàng chộp tới nhẫn trữ vật.
- Hừ!
Thanh Hư thấy Cận Nguyên vậy mà dám duỗi tay ra cướp đoạt nhẫn tữ vật với hắn, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, không trung đột nhiên nổi lên gió to, vô số lục quang từ hư trảo phát đi.
Cận Nguyên thấy thế, sắc mặt hơi biến, pháp quyết tái khởi, lục quang từ bốn phương tám hướng dũng mãnh hóa thành hư trảo, hư trảo cũng lập tức biến lớn lên.
Đang lúc Thanh Hư cùng Cận Nguyên cướp đoạt nhẫn trữ vật, Tần Tử Lăng lại ôm chặt Chúc Tuệ Cần lần nữa, kẹp ở bên dưới cánh tay, hai chân bỗng nhiên đạp một cái, phóng lên cao, lần này là hướng về phía Thái Lao Sơn.
- Hừ, lão phu đã sớm tính toán hết rồi!
Tần Tử Lăng vừa phóng lên cao, muốn chạy về phía Thái Lao Sơn, Mạc tổng quản lại giống như quỷ mị lướt ngang, ngăn ở đằng trước của hắn.
Chỉ là Mạc tổng quản vừa mới lướt ngang, nỗ lực ngăn cản Tần Tử Lăng thì một đạo hàn khí bắn ra từ bốn phía.
Chính là Băng Xà Kiếm của Chúc Tuệ Cần.
Cho dù Mạc tổng quản cũng thuộc dạng thân kinh bách chiến, nhưng đôi lúc cũng có chút sơ hở.
Sự chú ý của hắn luôn luôn đặt ở trên người Tần Tử Lăng, hơn nữa một đường thấy Chúc Tuệ Cần luôn bị Tần Tử Lăng kẹp ở dưới nách, trong tiềm thức đưng nhiên sẽ coi thường nàng, nhưng hắn đã quên, nàng cũng là nhân vật chuẩn tông sư.
Một kiếm của nàng nhanh như thiểm điện, tuy Mạc tổng quản là tiểu tông sư, nhưng lúc này cũng rối tay rối chân.
Cứ như vậy lại loạn choạng một cái, mà thân thể Tần Tử Lăng ở trên không trung đã sớm như là du long bày thân, như một tia chớp vụt qua khỏi người Mạc tổng quản.
Động tác mau lẹ, trong nháy mắt đã liền trở thành một điểm đen bên trong Thương Mãn Sơn.
Thấy Mạc tổng quản không thể ngăn cản Tần Tử Lăng, Thanh Hư cùng Cận Nguyên đều thay đổi sắc mặt.
Rõ ràng biết rõ mục đích khi Tần Tử Lăng tung lên nhẫn trữ vật, thủ đoạn này không cao minh là mấy, nhưng hai người đều không dám khẳng định bên trong nhẫn trữ vật không đồ tốt.
Dù sao theo suy nghĩ của bọn hắn, có hai người bọn hắn ở đây, Tần Tử Lăng tuyệt đối đã rơi vào tử lộ, ở dưới loại tình huống này, hắn bỏ xe giữ tướng để giữ một chút hi vọng sống, cũng coi như rất bình thường.
Nhưng nếu như trong đây không có đồ tốt thì sao? Cả hai bởi vì tranh đoạt nhẫn trữ vật, lại để Tần Tử Lăng rời đi, đây chẳng phải là Tần Tử Lăng đang đùa bỡn bọn họ hay sao?
- Đi!
Hai người Thanh Hư cùng Cận Nguyên là lão hồ ly, rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp, giống như là thần giao cách cảm, mỗi người phân ra một luồng pháp lực quấn vòng quanh nhẫn trữ vật, sau đó đồng thời bay nhanh về phương hướng mà Tần Tử Lăng bay đi.
- Tiểu tử này thực sự giảo hoạt!
- Không chỉ có giảo hoạt, tốc độ của hắn cũng cực nhanh, so với chúng ta cũng không kém chút nào.
- Hừ, phỏng chừng cũng là bởi vì hắn giảo hoạt, tốc độ nhanh, mới có thể chạy trốn khỏi chiến khư!
- Có lẽ là vậy. Nhưng tốc độ của hắn cho dù nhanh, cũng không dám ngừng lại. Chỉ cần hắn không dám dừng lại, dao động khí tức của hắn sẽ không thể thoát khỏi cảm giác của chúng ta, ta ngược lại muốn nhìn một chút, hắn có thể kiên trì bao lâu thời gian.
- Nhưng hai người chúng ta cũng không thể cứ cuốn quanh pháp lực lên nhẫn trữ vật được.
- Đúng vậy, bằng không để ta xóa ấn ký trước, sau đó dùng máu tươi tế luyện, xem qua bên trong có đồ tốt hay không, rồi lại để ngươi tế luyện kiểm tra?
- Cũng tốt, nhưng ta một phải để một luồng pháp lực quấn quanh nhẫn trữ vật.
- Được!
Cấp tốc đuổi giết, hai tên lão hồ ly đã nhất trí với nhau.
Tiếp theo đã thấy Thanh Hư gạt đi ấn ký của Tần Tử Lăng, sau đó lại nhỏ máu tế luyện, lại sau đó, dao động pháo lực trên thân Thanh Hư bất ngờ nhảy lên, hung quang hai mắt tăng vọt, sắc mặt tái xanh, Cận Nguyên cả kinh sắc mặt đại biến, pháp lực đột nhiên bắn ra, lôi nhẫn trữ vật đi.
Nhưng ngoài dự liệu của Cận Nguyên, Thanh Hư vậy mà không ngăn cản hắn, mặc cho hắn đoạt đi.
Cận Nguyên thấy thế, chẳng lẽ còn không biết là chuyện gì đang xảy ra, nhưng đúng là vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vừa bay nhanh, còn vừa xóa đi ấn ký, sau đó nhỏ máu tế luyện.
Chờ sau khi tế luyện, thần niệm của Cận Nguyên khẽ động, tiến vào nhẫn trữ vật, đã nhìn thấy nhẫn trữ vật có diện tích nhỏ đến đáng thương, chỉ có hai thước vuông, hơn nữa bên trong còn trống trơn.
Nhất thời Cận Nguyên cũng như Thanh Hư, pháp lực trong cơ thể chấn động một phen, sắc mặt tái xanh.
- Không giết người này, Cận Nguyên ta thề không làm người!
Sắc mặt Cận Nguyên tái xanh, nhẫn trữ vật trong tay cũng bị hắn bóp vỡ, gây nên một ít phong bạo không gian, cuồng phong bốn phía gào thét.
- Người này giảo hoạt, đợi lát nữa nếu hắn giở lại trò cũ, chúng ta tuyệt đối không thể mắc lừa nữa.
Thanh Hư nói, mái tóc dài màu đen bay thẳng về phía sau.
Phía trước, Tần Tử Lăng mang theo Chúc Tuệ Cần vừa dùng thuần khí bạo phát, mãnh liệt trốn vào Thái Lao Sơn, vừa vận chuyển ngũ hành chân nguyên, luyện hóa Thăng Long Quả.
Dạng người vừa chạy trối chết, còn có thể phân tâm vận chuyển chân nguyên luyện hóa Thăng Long Quả, sợ rằng ở toàn bộ Đại Tề Quốc cũng chỉ có một mình Tần Tử Lăng có thể làm đến.
Theo Tần Tử Lăng vận chuyển ngũ hành công pháp, ngũ hành giao long bên trong đan điền đang không ngừng trở nên mạnh mẽ biến lớn, lân long trên thân, càng ngày càng lộ ra, long trảo dưới bụng cũng dần trở nên sắc nét, tản ra lực lượng cường đại không gì sánh được, hơn nữa còn hơi thở viễn cổ đang không ngừng phun ra nuốt vào.
- Mạc tổng quản này am hiểu thuật truy bắt, tốc độ cũng nhanh, thực lực không dưới trung tông sư. Vừa rồi, kỳ thực nếu dựa vào thực lực của ngươi mà rút một đao ra chém, dưới tình huống hắn lộ ra sơ hở, vậy thì ít nhất cũng có thể đánh trọng thương Mạc tổng quản, như vậy sẽ có thể tranh thủ được một ít thời gian.
Chúc Tuệ Cần bị kẹp ở dưới nách của Tần Tử Lăng, mặc dù mơ hồ có thể cảm giác được có khí tức cường đại đang ở xa xa tập trung lên người bọn họ, nhưng căn bản không có chút hoảng sợ nào, còn có lòng thanh thản, tranh luận được mất cùng với Tần Tử Lăng.
- Quả thực như vậy! Chỉ là nếu vừa rồi, ta thật sự chém ra một đao, Mạc tổng quản bị thương nặng, thực lực của ta sẽ bị bại lộ! Như vậy sẽ khó để hai người Thanh Hư cùng Cận Nguyên mắc bẫy của ta tiếp.
Bọn hắn đều là lão hồ ly, khẳng định sẽ đứng xa trăm mét để đối phó với ta, một khi như vậy, ta sợ không thể một lưới bắt gọn bọn chúng.
- Mà ta không đánh trọng thương Mạc tổng quản, chuyên tâm chạy trốn, trong lòng bọn hắn khẳng định sẽ cảm thấy chẳng qua là ta chạy nhanh, một khi bị bọn họ đuổi kịp, giết ta đã là chuyện như đinh đóng cột, căn bản không có lo lắng.
Tần Tử Lăng trả lời.
- Ngươi, ngươi còn muốn giết hết bọn hắn?
Chúc Tuệ Cần nghe vậy, lời nói có chút lắp bắp.
Nàng còn tưởng rằng Tần Tử Lăng là đang thật tâm chạy trốn, kết quả không nghĩ tới Tần Tử Lăng lại tính toán giết hết ba ngườiThanh Hư.
Đây chính là hai vị trung tông sư cùng một vị tiểu tông sư a!