← Quay lại trang sách

Chương 432 Đột phá

Không giết hết bọn hắn, vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị bại lộ hay sao? Hơn nữa Nếu không phải giết bọn hắn, tại sao ta phải mạo hiểm ăn liên tục ba quả Thăng Long Quả.

Tần Tử Lăng không trả lời mà hỏi lại nói.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy, nửa ngày không nói được câu nào, hồi lâu mới đột nhiên hậu tri hậu giác hỏi:

- Ba quả Thăng Long Quả, ngươi ăn hết một mạch, không có việc gì chứ?

- Ngay từ đầu còn có hợi lo lắng, hiện tại cảm giác rất tốt. Nhưng ta vẫn nghĩ không nên ăn nhiều Thăng Long Quả, phỏng chừng ăn chùa một quả là vừa.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Ặn chùa một quả!

Chúc Tuệ Cần nghe vậy, khóe miệng giật một cái.

Một quả Thăng Long Quả so với một con dị thú ngũ phẩm trung giai còn trân quý hơn nhiều.

Tần Tử Lăng vậy mà nhẹ nhàng nói một câu ăn chùa!

- Đúng rồi, chiếc nhẫn trữ vật ngươi vừa quăng, bên trong có chứa thứ gì?

Chúc Tuệ Cần cũng không thèm lo lắng về chuyện của Thăng Long Quả nữa, đối với loại người tâm cơ như Tần Tử Lăng, quấn quýt cũng không có ích gì, cho nên nàng sẽ hiếu kì về chuyện của nhẫn trữ vật.

Từ đây ta có thể tổng quát một chuyện, không quản nữ nhân ưu tú bao nhiêu, tất cả lại đều có một trái tim hiếu kỳ về mọi chuyện.

- Trống không.

Tần Tử Lăng thuận miệng trả lời.

- Trống không?

Chúc Tuệ Cần nửa ngày vẫn còn thẫn thờ.

- Ta có rất nhiều nhẫn trữ vật.

Tần Tử Lăng theo sát bổ sung một câu.

Đúng như hắn nói, đoạn đường này giết người cướp của liên tục, thu thập được không ít nhẫn trữ vật.

Đương nhiên đại bộ phận đều là nhẫn trữ vật có không gian rất nhỏ, nhưng nhẫn trữ vật tóm lại vẫn là nhẫn trữ vật, vẫn rất đáng tiền...

Không phải là thứ mà đại luyện khí sư, đại luyện võ sư có thể tùy tiện lấy ra một chiếc.

Cho nên, Tần Tử Lăng vẫn luôn cất rất kỹ những chiếc nhẫn trữ vật này, suy nghĩ cùng thì hắn cũng là chướng giáo của một phái, về sau ban phát nhẫn trữ vật cho đệ tử trong môn cũng không tệ.

Kết quả, không nghĩ tới hôm nay bị hai vị trung tông sư truy sát, chỉ có thể ném không cho bọn họ một chiếc.

Ba người Thanh Hư vốn là luyện khí tông sư, mà Tần Tử Lăng vẫn còn phải phân tâm vận chuyển chân nguyên để luyện hóa Thăng Long Quả, chỉ dựa vào thân thể bạo phát, qua một thời gian dài cuối cùng vẫn bị kéo gần.

Khoảng cách một khi trở nên gần sát, Thanh Hư cùng Cận Nguyên đều là trung tông sư mộc hệ, liền có thể thông qua mộc hệ chi lực điều động rừng cây cản trở trước mặt Tần Tử Lăng.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Tần Tử Lăng chỉ có thể bày ra chiêu vừa rồi, ném thêm cho bọn hắn một chiếc nhẫn trữ vật.

Mặc dù hai lão hồ ly này đã sớm nhất trí từ trước, không mắc mưu, nhưng trong lòng chung quy vẫn nghi ngờ.

Vạn nhất lần này là thật thì sao!

Cho nên, vẫn không thể không coi cái bẫy của Tần Tử Lăng,, sau đó lại bị Tần Tử Lăng kéo dài khoảng cách.

Đương nhiên lần này hai vị lão hồ ly đã có kinh nghiệm, rất nhanh đã có thể giải quyết bất đồng, dựa theo phương thức lần trước, thay phiên kiểm tra.

Đương nhiên, nhẫn trữ vật vẫn trống không.

Năm người tiếp tục cuộc truy sát sinh tử.

Tần Tử Lăng một đường chỉ lao về phía Thái Lao Sơn, là nơi không có nhiều người đi vào

Cái này cũng hợp ý của Thanh Hư cùng Cận Nguyên.

Truy đuổi liên tục một ngày một đêm.

Nhiều lần, Tần Tử Lăng lại ném thêm nhẫn trữ vật.

Nhưng lần này hắn đã cải biến sách lược, có lúc cố ý không ném về phía 3 người, có đôi khi lại ném cho Mạc Tổng Quản.

Đám Thanh Hư tuy biết có thể lần này vẫn là cái bẫy, nhưng vẫn không thể không quan tâm.

Chúc Tuệ Cần thấy đám người Thanh Hư bị Tần Tử Lăng trêu chọc nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị mắc y hệt cái bẫy cũ, nàng cảm giác nghi ngờ nhân sinh của bản thân.

Nàng thực sự không nghĩ ra nổi, chỉ cần nàng trải qua chuyện này một hai lần, tuyệt đối sẽ không mắc lừa lần nữa, nhưng ba người Thanh Hư i đều là lão hồ ly chân chính, vậy mà nhìn không thấu?

Chúc Tuệ Cần nghi vấn trong lòng.

- Đó là bởi vì ngươi biết ta ném ra nhẫn trữ vật không có đồ, bọn họ lại không biết. Còn có ngươi cũng không phải hạng người tham gia, mà bọn họ chính là hạng người này. Chữ tham viết ra mặt, bọn họ căn bản không thể không bị mắc lừa bởi ta.

- Cái này giống như là mua vé, khụ khụ, ngược lại nói tới nói lui chính là một chữ tham tác quái.

Tần Tử Lăng giải thích nói.

Bên trong giải thích, thiếu chút nữa là Tần Tử Lăng đã nói lộ ra 3 chữ "mua vé số".

Giờ này, Thanh Hư cùng Cận Nguyên có tâm thái giống với người mua vé số.

- Chữ tham viết lên mặt, xxem ra ngươi đã hiểu rõ nhân tính, thật khó để tưởng tượng ngươi chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

Chúc Tuệ Cần tinh tế nghiền ngẫm câu nói của Tần Tử Lăng, nhịn không được cảm khái nói.

- Không có cách khác, người xuất thân nghèo khổ, khi còn bé chịu khổ nhiều!

Tần Tử Lăng mang vẻ mặt "cảm giác tang thương" nói, Chúc Tuệ thấy thế Cần thì mắt trợn trắng.

Bất quá theo sát sắc mặt của Chúc Tuệ Cần, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, buột miệng nói:

- Ngươi đã đột phá!

- Đúng vậy, đột phá, nhưng để giết bọn hắn thì vẫn chưa đủ!

Tần Tử Lăng trả lời.

Bên trong đan điền, giờ này năm giao long chân nguyên đã hóa thành mười con.

Chân nguyên trung kỳ!

Bên trong Thăng Long Quả tựa hồ ẩn chứa loại lực lượng nào đó rất thần kỳ, lại cực kỳ phù hợp với năm con giao long ở bên trong đan điền của hắn.

Nhưng mặc dù như vậy, hắn ngũ hành tề tu, chân nguyên tinh thuần không gì sánh được, tu vi chân nguyên sơ kỳ nhưng thực lực đã có thể so với chuẩn tông sư bình thường, thậm chí còn lợi hại hơn, muốn đột phá cần có tài nguyên đặc hơn rất nhiều so với đại luyện khí sư phổ thông.

Cho nên, ăn vào ba quả Thăng Long Quả cũng chỉ có thể đột phá một cảnh giới nhỏ, đạt được chân nguyên trung kỳ.

Nhưng dù sao thì Thăng Long Quả cũng là thiên địa dị quả, Tần Tử Lăng vừa đột phá đến chân nguyên trung kỳ, đã có thể tự củng cố cảnh giới thời gian ngắn, đồng thời cũng cách chân nguyên hậu kỳ không xa lắm.

Không chỉ có như vậy, đoàn sương mù trắng ở giữa mười con giao long đang không ngừng xoay tròn, tản ra khí tức càng huyền ảo cùng cường đại.

Hiện tại chiến lực luyện khí một đạo của Tần Tử Lăng đã không thua kém so với tiểu tông sư.

- Vậy làm sao bây giờ?

Chúc Tuệ Cần thoát miệng hỏi.

- Đừng quên, ta là đạo võ song tu. Ta cũng không nói ta không ăn Thăng Long Quả thì không đối phó được với bọn hắn.

Tần Tử Lăng trả lời.

Trong lòng lại thầm hô một tiếng đáng tiếc.

Hắn là tam đạo đồng tu, cho nên lựa chọn dùng ba quả Thăng Long Quả kỳ thực đã xem như là tốt.

Quả Thăng Long Quả đầu tiên ăn vào, hắn ý thức được dược lực của nó đang không ngừng chạy trong kinh mạch, lại có thể cảm giác được chân nguyên đang biến động kịch liệt, cũng có thể cảm nhận rõ khí huyết trong cơ thế đang biến hóa..

Sau khi ăn vào quả Thăng Long Quả thứ hai, khí huyết biến hóa càng rõ ràng, thậm chí như đang muốn sôi trào lên, cho nên hắn điên cuồng chạy một đoạn đường này, đối với hắn mà nói, kỳ thực cũng là, giúp cho thân thể hấp thu dược lực.

Nhưng với hai quả Thăng Long Quả vừa rồi, Tần Tử Lăng cũng không có cảm giác được dao động biến hóa của thần hồn, cho nên hắn mới tiếp tục ăn thêm ăn quả.

Nghĩ đến Thăng Long Quả này có thể giúp hắn tu luyện cá tam đại đồng thuật hay không.

Kết quả thần hồn vẫn không có dao động gì, nếu nói là có sóng chấn động, thì dao động cũng chỉ giống với lúc hắn phục dụng huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm.

Lúc này Tần Tử Lăng mới xác định được Thăng Long Quả không có công dụng đột phá thần hồn, vì vậy mới quyết định không ăn thêm một quả Thăng Long Quả nào nữa.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy không khỏi sửng sốt một cái, nhất thời đầu óc lại có chút không xoay chuyển được.

Đang lúc Chúc Tuệ Cần còn đang sững sờ, dưới chân Tần Tử Lăng lại có một đoàn mây mù đang chuyển động, thậm chí biến thành một cái vòng tròn khí luân, kéo hắn tới trước.

Ở những nơi mà vòng tròn khí luân bay qua, mộc linh lực bên trong những bọn cỏ đều bị hút cạn, hóa thành một phần chân nguyên của hắn.