← Quay lại trang sách

Chương 433 Ném nữa thì không nhặt

Cái này...

Chúc Tuệ Cần thấy rõ một màn này thì trố mắt đứng nhìn.

Chúc Tuệ Cần làm sao biết, Tần Tử Lăng ngũ hành tề tu, một khi thi triển pháp lực, cho dù không thể câu thông chi lực với thiên địa trong phạm vi lớn giống như luyện khí tông sư, nhưng cũng có thể ở trong phạm vi gần điều động cũng như hấp thu thiên địa ngũ hành, hóa thành chân nguyên bổ sung cho hắn.

Không chỉ có như vậy, chân nguyên bên trong đan điền của hắn đã hóa thành giao long, Tần Tử Lăng lại có cơ hội tìm hiểu đến Du Long thân pháp.

Giao long vốn có khả năng cưỡi mây đạp gió.

Lại kết hợp thêm nhiều nhân tố, bây giờ Tần Tử Lăng chỉ cần điều động chân nguyên là đã có thể chân đạp hư không, hơn nữa lại không hao tốn nhiều chân nguyên.

Đứng trên khí luân, Tần Tử Lăng vận chuyến ngũ hành kình lực, bắt đầu tu hành cả 5 loại công pháp võ đạo, khí huyết kình lực không ngừng trào lên xương sọ.

Thường ngày, mặc dù Tần Tử Lăng có năm loại kình lực hợp nhất, lại có thần hồn cường đại tương trợ, nhưng tu luyện xương sọ đối với hắn vẫn là một vấn đề rất khó khăn.

Trừ xương sọ ra, tất cả xương cốt của Tất Tử Lăng đều luyện thành rất nhanh, chỉ có xương sọ là vẫn luôn bị trì hoãn.

Nhưng Thăng Long Quả là thần quả dị dược, Tần Tử Lăng mượn lấy dược lực Thăng Long Quả, vậy mà tiến độ luyện xương sọ vô cùng thuận lợi.

- Tốt!

Tần Tử Lăng Âm thầm thả xuống một cục đá trong lòng, hai mắt chớp động lên vẻ kinh hỉ cùng chờ mong.

Võ đạo của hắn, mỗi một bước đi đều là cực hạn.

Chỉ cần cảnh giới võ đạo của hắn đột phá đến luyện cốt hậu kỳ, lại thêm đồ văn đặc thù trước ngực kia, thần hồn chi đạo, còn có luyện khí nhất đạo, Tần Tử Lăng sẽ có thể đánh bại thậm chí đánh chết trung tông sư.

- Đại nhân, hơi thở này không đúng lắm, có phải là thể lực của tên tiểu tử kia đã không chống đỡ nổi nên? Cho nên bắt đầu dùng chân nguyên để phát lực?

Mạc tổng quản không hổ là cao thủ truy tung, rất nhanh đã nhận thấy được biến hóa dao động khí tức của Tần Tử Lăng, gương mặt mang vẻ vui mừng nói.

- Chờ chút nữa bắt được hắn, bản quan phải lăng trì hắn đến chết!

Cận Nguyên nghe vậy, trên mặt không có chút nào sắc mặt vui mừng, mà là âm trầm cùng dữ tợn.

Thân là phán quan của Thanh Quân Châu, tu vi trung tông sư, không chỉ không thể đuổi kịp một tên tiểu bối chuẩn tông sư, hơn nữa còn bị hắn trêu chọc nhiều lần, đối với Cận Nguyên mà nói quả thực chính là vô cùng nhục ngã

- Hừ, không đơn giản như vậy! Tiểu tử này có thể ở hút sạch mộc linh khí trong lúc bay, chắc chắn bên trong có ẩn tình!

Trên mặt Thanh Hư không có chút vẻ vui mừng nào, ngược lại là âm trầm khó coi.

- Hắn nếu đã có thể đi vào phong ấn, vậy đã nói rõ hắn tuyệt đối không phải là tông sư! Hắn làm sao có thể vừa bay vừa hút mộc linh khí?

Cận Nguyên nghe vậy hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt như điện đảo về chỗ Tần Tử Lăng vừa bay qua, quả nhiên nhìn thấy cây cối bên dưới đều có dấu hiệu chuyển vàng, như là lá rụng mùa thu.

- Nếu đã có thể bước ra khỏi chiến khư, mặc dù không phải tông sư, cũng khẳng định có thực lực của tiểu tông sư. Hơn nữa tiểu tử còn giảo hoạt hơn so với những gì ta tưởng tượng, cho nên, Cận đại nhân, lần này nếu như lại đuổi kịp hắn, tuyệt đối không thể trúng quỷ kế của hắn. Bằng không, ta cũng có hơi lo lắng đêm dài lắm mộng!

Vẻ mặt Thanh Hư đạo trưởng âm trầm nói.

- Được, lần này nếu hắn lại vứt nhẫn trữ vật, ba người chúng ta đều không xuất thủ, xem như không nhìn thấy!

Cận Nguyên nói.

- Vẫn mong Cận đại nhân lấy đại cục làm trọng, bằng không đừng trách sau chuyện này ta sẽ tính sổ với ngươi.

Thanh Hư đạo trưởng lạnh giọng nói.

- Thanh Hư trưởng lão ngươi cũng vậy!

Sắc mặt Cận Nguyên khó coi nói.

- Yên tâm, từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, ngươi là quan, ta là dân. Chỉ cần ngươi tuân thủ hứa hẹn, chẳng lẽ ta còn có thể vi phạm hay sao?

Thanh Hư đạo trưởng nói.

Cận Nguyên nghe vậy không nói tiếp, chỉ là cắm đầu đuổi theo.

Lại qua một canh giờ, Tần Tử Lăng lại bị đám người Thanh Hư dần dần kéo gần lại khoảng cách.

Mà lúc này đoàn người đã sớm tiến v,ào Thái Lao Sơn.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Trên mặt Thanh Hư cùng Cận Nguyên nhe răng cười.

Cuồng phong bắt đầu nổi lên giữa thiên địa.

Cây cỏ trước mặt Tần Tử Lăng điên cuồng nhảy múa trưởng thành, đan vào một chỗ, biến thành từng vách tường lục sắc.

- Bành bành bành!

Tần Tử Lăng không quan tâm mà vọt tới, khí lưu dưới chân điên cuồng chuyển động, vách tường linh thảo đang không ngừng bị khí lưu hút cạn mộc linh khí, bị khí lưu xoắn nát, nhao nhao nổ tung ra.

Nhưng có những thứ này cản trở, cước bộ của Tần Tử Lăng đã chậm lại một nhịp.

- Ha ha! Tiểu tử này còn chiêu gì thì cứ dùng ra, để xem bả,n đạo gia có còn bị lừa nữa hay không!

Thanh Hư nhìn xa bóng lưng của Tần Tử Lăng ở xa xa đang dần rõ ràng, cất tiếng cười to nói.

- Xem ra các ngươi đã có kinh nghiệm a!

Tần Tử Lăng vừa tiếp tục đi về phía trước, một bên không quay đầu lại mà trào phúng nói.

- Tiểu tử muốn chết!

Thanh Hư nghe vậy sắc mặt dữ tợn, nghiêm ngặt quát một tiếng, một đạo lục quang từ đỉnh đầu của hắn lao ra, lục quang này ngay từ đầu chỉ là một cây châm dài, nhưng càng về sau, mộc linh tháo ở tứ phương bát hướng cũng theo kim châm mà xoáy vào.

Trong nháy mắt, lục sắc kim chăm đã trở thành một khúc gỗ lớn.

Khúc gỗ màu xanh gào thét trong hư không, hung hăng ném về phía Tần Tử Lăng.

Thanh Mộc Huyền Châm!

Pháp bảo thành danh của Thanh Hư đạo trưởng.

Cận Nguyên thấy thế cũng không có nhàn rỗi, nghiêm ngặt quát một tiếng, một thanh đại đao bích lục hiên ngang giữa trời đất xuất ra.

Đây là, Lạc Huyền Đao của Cận Nguyên Bích.

Đại đao bích lục phá vỡ hư không, cũng không ngừng hút vào mộc linh khí ở xung quanh.

Tiếp theo lại thấy có hai thanh đại đao bích lục phân ra từ thanh đại đao ban đầu, cả ba không ngừng hút lấy mộc linh khhhí.

Ba thanh đại đao chém về phía một chỗ, lại thêm khối gỗ màu xanh của Thanh Hư, lập tức phong tỏa hơn mười mẫu xung quanh của Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng thấy thế đột nhiên tăng tốc, như là viên sắt nóng đang xuyên rừng cây.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Bích Lạc Huyền Đao cùng Thanh Mộc Huyền Châm rơi xuống, mặt đất chấn động, trăm khỏa cây rừng lập tức hóa thành gỗ vụn, bay đầy trời, trên đất lại xuất hiện hai, ba đường rãnh hố sâu.

Tần Tử Lăng khó khăn lắm tránh thoát một kích này, nhìn xa xa lực công kích của hai người cận nguyên, sắc mặt "tái nhợt" nói:

- Ngươi, hai vị tiền bối, nhân vật trung tông sư, vậy mà liên hợp hạ thủ một vị tiểu bối, các ngươi có còn biết xấu hổ không vậy?

- Hắc hắc, tiểu tử nếu biết điều, ngoan ngoãn giao thu hoạch bên trong ra đây, lão đạo có thể cho ngươi chết một cách thống khoái.

Thanh Hư thấy vẻ mặt tái nhợt cùng hoảng sợ của Tần Tử Lăng, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở xuống.

- Nhưng, các ngươi có ba người!

Tần Tử Lăng nói.

- Ngươi!

Thanh Hư cùng Cận Nguyên thấy Tần Tử Lăng vẫn chơi chiêu này với bọn hắn, lập tức nổi trận lôi đình.

Bất quá rất nhanh, Cận Nguyên liền vỗ vỗ cái cằm đầy râu dài, khôi phục vẻ nho nhã chính khí, nhàn nhạt nói:

- Tiểu tử, một chiêu này đối với chúng ta đã vô dụng.

- Thật vậy sao? Ta không tin.

Tần Tử Lăng nhếch miệng cười, trong tay xuất hiện một khối Pháp Tinh Thạch thổ hệ to bằng nắm đấm tay.

- Pháp Tinh Thạch!

Hai người Thanh Hư cùng Cận Nguyên thấy thế, lập tức hai mắt tỏa ra ánh sáng.

Khối Pháp Tinh Thạch này không chỉ có phẩm chất cao hơn so với Pháp Tinh Thạch mà Thanh Tùng cất giữ, hơn nữa thể tích của một khối đã ngang với toàn bộ Pháp Tinh Thanh mà Thanh Tùng có được.

Đừng nói đây là một khoản tiền lớn so với loại tiểu tông sư như Thanh Tùng, cho dù là đối với Thanh Hư cùng Cận Nguyên cũng là một khoảng tài phú không nhỏ.

Ngay lúc hai người Thanh Hư cùng Cận Nguyên còn đang đỏ mắt, Tần Tử Lăng đã "hô" một tiếng, ném Pháp Tinh Thạch thổ hệ về nơi chân trời xa đối với hai người Cận Nguyên cùng Thanh Hư.