← Quay lại trang sách

Chương 434 Không trốn

Tiểu tử, ngươi!

Thanh Hư cùng Cận Nguyên thấy thế, sắc mặt mặt lộ vẻ giận dữ, nhưng hai tay lại không có nhàn rỗi, mỗi người đều xuất thủ cho,pộ tới Pháp Tinh Thạch.

- Ha ha!

Tần Tử Lăng thấy thế cất tiếng cười to, lần thứ hai cấp tốc phóng về phía đằng sau.

- Tiểu tử trốn chỗ nào!

Mạc tổng quản nghiêm ngặt quát một tiếng, giống như quỷ mị đuổi theo.

Đột nhiên, thâm tâm của Mạc Tổng Quản sinh cảnh báo.

Bởi vì theo lý mà nói, Tần Tử Lăng đáng ra phải cấp tốc chạy về phía trước, bây giờ không chỉ không trốn, hơn nữa trái lại còn xung phong liều chết về phía hắn.

Kể từ đó, hai bên đang mặt đối mặt.

Khoảng cách giữa song phương càng ngày càng gần.

Một đạo hàn khí bắn ra từ dưới nách của Tần Tử Lăng, thẳng đến hạ thân của Mạc Tổng Quản.

Hầu như đồng thời, một đạo kiếm quang giống như giao long, gào thét xé rách không khí, lướt qua đỉnh đầu của hắn.

Mạc tổng quản thấy cả trên lẫn dưới đều bị công kích, bây giờ song phương lại đang đối đầu chính diện, đã không có khả năng tránh né, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Một thanh bích lục u mịch, phía trên còn mang theo lân quang gào thét không khí vỡ ra, chém về phía thanh dao kiếm đang bay về phía hắn, đồng thời tay nâng pháp quyết, quanh thân có khí lưu màu xanh lục điên cuồng chuyển động, hóa thành một con lục xà chộp về phía Băng Xà Kiếm.

Vừa lúc đó, Mạc tổng quản cảm giác bầu trời đột nhiên tối sầm lại, quần tinh nhao nhao rơi rụng, trong lòng không khỏi nao nao, vô ý thức muốn ngẩng đầu xem trời.

Đột nhiên lại là một hồi âm phong lạnh lùng nổi lên.

Tiếp theo, Mạc Tổng Quản liền nhìn thấy một ma đầu cao ba mét, cầm trong tay một cái quỷ trảo trắng ơn ởn.

Quý cháo trắng ơn ởn này chínhlà pháp bảo năm đó của Hận Thiên.

- Ngươi!

Mạc Tổng Quản liền trợn tròn con mắt, khuôn mặt hoảng sợ.

Hắn đã không phân rõ được quần tinh rơi rụng cùng ma đầu trước mắt, rốt cuộc là ảo giác hay là hiện thực.

- Coong!

Một đạo thanh âm kim thiết chạm nhau vang lên trong núi sâu.

Là Bích Lân Phủ của hắn chém vào Thanh Giao Kiếm của Tần Tử Lăng.

Mạc tổng quản cảm giác được pháp lực trong cơ thể đột nhiên chấn động mạnh một cái, nhất thời triệt để thanh tỉnh.

Nhưng đã muộn, bạch cốt quỷ trảo của Ám Thiên đã xuất hiện trong tròng mắt của hắn, bỗng nhiên rơi từ trên cao xuống, đâm xuyên qua xương sọ của hắn.

Máu tươi cùng óc người liên tục ồ ạt tuôn ra, che khuất đồng tử của hắn.

Lại sau đó, Mạc tổng quản ngã ầm ầm xuống đất.

Cách đó vài trăm thước, sắc mặt Thanh Hư cùng Cận Nguyên đều chợt biết.

Chuyện này kể ra thì trông phức tạp, nhưng trên thực tế chỉ là trong nháy mắt.

Mạc Tổng Quản hầu như chỉ tế xuất Bích Lân Phủ để cản bước Thanh Giao Kiếm, lục trảo được ngưng tụ từ pháp lực vẫn chưa đụng tới Băng Xà Kiếm của Chúc Tuệ Cần, cũng đột nhiên bị Ám Thiên diệt sát.

Xa xa Thanh Hư cùng Cận Nguyên đồng thời xuất thủ bắt lấy Pháp Tinh Thạch lúc, đương nhiên cũng thấy được Mạc Tổng Quản đuổi theo chém giết Tần Tử Lăng.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Mạc Tổng Quản là luyện khí tiểu tông sư, lại am hiểu tốc độ, vô luận như thế nào cũng có thể làm chậm bước chân của Tần Tử Lăng.

Chính là bởi vì dạng này, bọn họ mới thả tay đi cướp lấy Pháp Tinh Thạch.

Pháp Tinh Thạch lớn như vậy, phẩm chất lại tốt, nếu như cầm lấy đi đổi thành Pháp Tinh Thạch mộc hệ cùng giá trị, có thể tiết kiệm cho bọn hắn không ít thời gian để hấp thụ mộc linh khí, há nào có thể bỏ qua?

Kết quả, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, vậy mà Tần Tử Lăng giây trước còn co cẳng bỏ chạy, đột nhiên lại quay người trở lại, hơn nữa trực tiếp giết chết Mạc Tổng Quản trong nháy mắt.

- Không nghĩ tới, bản quan đã nhìn lầm ngươi!

Sắc mặt Cận Nguyên tái xanh, trong con ngươi lộ ra vẻ phẫn nộ cùng ngưng trọng.

Khối Pháp Tinh Thạch thổ hệ rơi trên mặt đất ở cách đó không xa, hắn cũng không có nhìn lại.

- Xem ra, thu hoạch ngươi lấy được trong chiến khư đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ta.

Thanh Hư nhìn Tần Tử Lăng, trừ ngưng trọng còn có cuồng nhiệt.

- Xem ra, Thanh Hư đạo trưởng vẫn rất có lòng tin với thực lực của mình a!

Tần Tử Lăng nói.

- Không thể phủ nhận, ma đầu âm hồn này của ngươi rất cường đại,còn lợi hại hơn không ít so với Mạc tổng quản. Nhưng hẳn là ngươi sẽ không cho rằng chỉ dựa vào nó, là có thể ngăn cản ta và Cận đại nhân a?

Thanh Hư cười nhạt nói.

- Ta có nói qua ta chỉ có một ma đầu âm hồn này sao?

Tần Tử Lăng nhếch miệng lên một tia cười lạnh.

Lại có hai cây Minh Huyết Luyện Hồn Phiên triển khai trên đỉnh đầu của hắn, hai ma đầu âm hồn cấp tông sư đi ra.

Hai tên ma đầu âm hồn này cùng Ám Thiên đều bị trọng thương lúc ở cấm địa.

Cũng may lúc ở trong cấm địa, mặc dù mười hai cây Minh Huyết Luyện Hồn Phiên đều mất đi ma đầu, nhưng Tần Tử Lăng vẫn kịp thu hồi những cây Minh Huyết Luyện Hồn Phiên này, nhiều ít vẫn có thể tách ra âm hồn chi khí trên thân bọn chúng, chỉ là vứt bỏ chủ thể hạch tâm.

Ra khỏi cấm địa, chạy trốn một đường, Tần Tử Lăng ngoài việc tranh thủ đột phá tu vi, cũng vừa tranh thủ chữa thương cho những ma đầu này.

Trải qua nửa ngày thời gian, ba tên ma đầu đã hấp thu được âm hồn sát khí bên trong mười hai cây Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, gần như đã chữa khỏi thưa thế.

Ngoài tranh thủ thời gian cho mình, kỳ thực là Tần Tử Lăng cũng đang tranh thủ thời gian cho Tứ Thủ.

Tứ Thủ cùng những con cương thi khác trong lần vào chiến khư, may mắn không tổn hại gì, lại hút được lượt lớn huyết nhục của dị thú có phẩm chất cao, lúc Tần Tử Lăng chạy trốn, bọn chúng cũng tranh thủ ở trong Dưỡng Thi Hoàn liên tục luyện hóa huyết nhục, thổi phồng một phần thực lực.

Có đôi khi, những chi tiết nhỏ nhặt này sẽ có thể là mấu chốt để quyết định thắng thua.

Tần Tử Lăng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chiến thắng, cho dù nâng lên một phần nhỏ tỷ lệ cũng đủ rồi.

- Ngươi vậy mà có thể khống chế ba tên ma đầu âm hồn, xem ra ngươi còn là một người tu thần! Tốt, rất tốt!

Thanh Hư cùng Cận Nguyên thấy thế, sắc mặt lại biến, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

- Bắt giặc phải bắt vua trước! Cận đại nhân, ngươi đối phó ba tên ma đầu này, ta toàn lực chém giết tiểu tặc ia, một khi tiểu tặc kia chết đi, ba tên ma đầu kia ngược lại sẽ không gây ra được uy hiếp gì.

Thanh Hư nói.

- Thanh Hư đạo trưởng, thực lực ngươi mạnh mẽ hơn ta, Mạc Lam vừa chết, ngươi so với ta, thực lực phỏng chừng chiếm thượng phong. Ta một người đối phó với ba tên ma đầu cấp tông sư, hắc hắc, chờ ngươi chém chết tiểu tặc này, ta còn sống để nói chuyện với ngươi không? Vẫn là để cho ta đối phó tiểu tặc này, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta bị tiểu này này hại chết hay sao?

- Chỉ cần tiểu tặc này chết đu, ba tên ma đầu mất đi thao túng, đối với ngươi sẽ không tạo thành uy hiếp, đến lúc đó, không có Mạc Lam kiềm chế ngươi, lẽ nào ngươi còn sợ ta độc chiếm đồ tốt hay sao?

Cận Nguyên nói.

Thanh Hư thấy Cận Nguyên không đồng ý đề nghị của hắn, sắc mặt biến ảo một hồi lâu, mới không cam lòng mà nói:

- Tốt, ta đi đối phó ba tên ma đầu, ngươi mau sớm giết tiểu tặc này. Sau đó, nếu ngươi còn có ý đồ ra, vậy ta cùng ngươi sẽ không chết không thôi!

- Thanh Hư huynh yên tâm, ta và ngươi sau trận chiến này sẽ xem như là sinh tử chi giao, hơn nữa ngươi chỉ thiếu chút là có thể đột phá trở thành đại tông sư, ta há dám có ý đồ riêng?

Cận Nguyên nghe vậy, chỗ sâu đôi mắt hiện lên một vệt âm hiểm cùng vui mừng, nhưng mặt ngoài vẫn chính nghĩa mà nói.

Khoan hãy nói, Cận Nguyên trời sinh dáng vẻ nho nhã chính khí, lời vừa nói ra, để cho người khác không kìm lòng nổi mà sinh ra tín nhiệm.

- Thanh Hư, Cận Nguyên này vốn là bằng hữu của ân sư ta, Chúc gia ta cũng từng có ân với hắn, cho nên ân sư ta trước khi qua đời, giao phó ta cho hắn, hy vọng hắn có thể bảo vệ ta, kết quả tên Cận Nguyên này là mặt người dạ thú, lấy oán trả ơn, lại muốn ép buộc ta cùng hắn song tu. Loại người này, ngươi nguyện ý tin tưởng hắn sao?

Chúc Tuệ Cần chỉ vào Cận Nguyên nói.