← Quay lại trang sách

Chương 436 Luyện cốt hậu kỳ

Cầu phú quý trong nguy hiểm, không bất chấp nguy hiểm, không trả giá thật lớn, làm sao có cơ duyên!

Rất nhanh, Thanh Hư khôi phục bình tĩnh, nhìn Tần Tử Lăng nói ra:

- Đương nhiên nếu có thể không bị lưỡng bại câu thương, vậy khẳng định là tốt nhất.

- Cho nên, tốt nhất là ta tự mình dâng lên cơ duyên ở chiến khư cho các ngươi đúng không?

Vẻ mặt Tần Tử Lăng mang khinh thường nói.

- Ha hả, ngươi có thực lực mạnh như vậy, lão đạo ta nói lời này cũng xem như tự lừa dối người. Nhưng ngươi muốn ta cùng Cận đại nhân buông tha cơ duyên lần này thì ngược lại không thể, cho nên tốt nhất là chúng ta phân đều cơ duyên này ra, như vậy coi như tất cả đều hoan hỉ.

Thanh Hư nói.

- Không sai, chỉ cần ngươi chịu phân đều cho chúng ta, chuyện ngươi giết Mạc Lam, bản quan sẽ bỏ qua.

Cận Nguyên nói.

- Ha ha!

Tần Tử Lăng nghe vậy nhịn không được cất tiếng cười to lên, sau đó sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhìn Cận Nguyên nói:

- Cận đại nhân, ta gặp qua vô số dạng người vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ như ngươi là lần đầu tiên ta gặp.

Cận Nguyên nghe vậy, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, lạnh giọng nói:

- Nếu đã như vậy, xem ra là ngươi đã chuẩn bị không chết không thôi với bọn ta!

- Ta dám xông vào Thượng Cổ Chiến Khư, trải qua cửu tử nhất sinh, làm thế nào có thể sợ hai tên lão tặc các ngươi? Không chết không thôi thì không chết không thôi!

Tần Tử Lăng làm một bộ dáng ngông cuồng, nói.

- Hà tất phải khổ như thế? Người tuổi trẻ cuối cùng vẫn là người tuổi trẻ, nhuệ khí quá nặng a! Có đôi khi vẫn nên nhìn rõ tình hình.

Thanh Hư nói.

- Tu hành vốn là hành vi nghịch thiên, muốn tiến bộ dũng mãnh, phải không ngừng chém giết tất cả hung hiểm trắc trở, làm sao có thể hở một chút là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Thanh Hư đạo trưởng, ngươi a, tuổi đã cao, còn không trở thành đại tông sư, có lẽ là bởi vì còn thiếu một sợi nhuệ khí a!

Tần Tử Lăng cười nhạt phản bác nói.

- Khá lắm, miệng lưỡi tiểu tử ngươi bén nhọn! Lão đạo không thừa lời cùng ngươi, chờ lão đạo xé rách ba tên ma đầu này, lại xé nát miệng của ngươi, xem ngươi làm sao còn nói bậy được!

Thanh Hư bị Tần Tử Lăng phản bác một câu, không đáp trả được đành nổi trận lôi đình, một đầu tóc đen đều phóng lên cao, lật bàn tay một cái, đã xuất hiện một cái hồ lô màu xanh lục.

Nhưng theo đó, da mặt của Thanh Hư cũng hung hăng run run mấy lần, rốt cuộc lại cất hồ lô vào bên trong người.

Hồ lô này chứa Ất Mộc Âm Lôi, là bảo vật hắn tích lũy mấy năm qua, không ngừng thu thập ở trước miệng phong ấn.

Lúc đầu, Ất Mộc Âm Lôi này một khi nổ tung, chiến hồn khí lãng trong nháy mắt sẽ bạo phát, như núi kêu biển gầm, thiên quân vạn mã xung phong liều chết giết địch, hơn nữa lúc Âm Lôi nổ mạnh, còn có thể chấn động tâm hồn của người ta, có thể nói uy lực cực kỳ to lớn.

Cho nên lúc đang tức giận, Thanh Hư vô ý thức lại lấy ra Ất Mộc Âm Lôi.

Kết quả chờ hắn lấy ra, lúc chuẩn bị xuất thủ, lại ý được kẻ vây công hắn là ba tên ma đầu.

Dùng Ất Mộc Âm Lôi đánh nổ chúng nó, căn bản là bánh bao thịt chó a!

- Ha ha! Thanh Hư lão nhi, ta xem ngươi không chỉ là lớn tuổi thiếu đi nhuệ khí, hơn nữa còn là lão hồ đồ a!

Tần Tử Lăng thấy thế không chút khách khí mà cười nhạo nói.

Thanh Hư thấy Tần Tử Lăng cười nhạo hắn, da mặt càng thêm run run, lớn tiếng hò hét:

- Cận đại nhân, còn đứng ngây đó làm gì? Giết hắn! Mau giết hắn!

Bên trong tiếng quát chói tai, Thanh Hư đã nhanh chóng bấm pháp quyết, pháp lực giống như biển, liên tục trào ra ngoài, Thanh Mộc Huyền Châm không ngừng câu động mộc linh lực của núi rừng, ngưng tụ thành từng cây gỗ chọc trời, ném về phía Ám Thiên.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Ngoài thực lực đã tới gần trung tông sư, Ám Thiên còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được oanh kích của cây gỗ chọc trời này, hơn là chịu liên tiếp mấy lần, hai tên ma đầu kia thì không chịu nổi được như Ám Thiên, trải qua một lần oanh kích đã tán đi âm hồn, sau đó thân thể cũng nổ tan.

Bất quá thân thể ma đầu là hữu chất vô hình, có thể tụ có thể tán, cường độ vốn không thể so sánh với tông sư chân chính, bị oanh tạc cũng rất bình thường.

Ma đầu âm hồn vừa bị đập nát, hắc vụ cuồn cuộn đảo mắt lại ngưng tụ thành một ma đầu khác, vẫn cầm tam xiên kích lướt về phía Thanh Hư lướt đi, nhưng mỗi lần thân thể được ngưng tụ đều trở nên đạm đi không ít.

Thanh Hư thấy thế, da mặt xanh xao không ngừng bấm pháp quyết khu động Thanh Mộc Huyền Châm oanh sát.

Một bên khác, Cận Nguyên thấy thế, sắc mặt thay đổi vài lần, sau đó chợt cắn răng một cái, Bích Lạc Huyền Đao lại hiển hiện bích quang lần nữa, chia ra làm ba đạo lướt về phía ba người hướng Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần thấy thế cũng chủ động tiến công.

Một trận chém giết kịch liệt chính thức triển khai ở sâu bên trong Thái Lao Sơn.

Đại địa rạn nứt, từng phiến rừng cây đều bị phá hủy.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Thực lực của Thanh Hư lão nhi quả thực cường đại, ba tên ma đầu Ám Thiên vây công một mình hắn, thực lực Ám Thiên đã gần tới trung tông sư, nhưng vẫn liên tục bị hắn oanh tạc, không có cơ hội phản công.

Nhưng tam đại ma đầu suy cho cùng cũng là âm hồn thân, đánh tới nào cũng chỉ dẫn tới kết quả “âm hồn bất tán”, mặc dù Thanh Hư không ngừng oanh bạo chúng nó, nhưng rất khó để có thể giết chết chúng nó, rốt cuộc đánh một hồi thì hắn vẫn bị chúng nó vây quanh.

Một bên khác, tình huống bên phía Tần Tử Lăng cũng không khá hơn là mấy.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, có đôi khi thi triển Thanh Giao Kiếm lên, cũng tạo ra cho người khác cảm giác ngưng trệ không lưu loát, tựa hồ chân nguyên của hắn đã tiêu hao phần lớn, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô kiệt.

Nhiều lần, nếu không phải Viên Đại toàn lực bạo phát, làm cho Cận Nguyên thu hồi một phần pháp lực công kích Tần Tử Lăng, bằng không chỉ sợ Tần Tử Lăng đã không thể ngăn được Bích Lạc Huyền Đao đang bổ xuống.

- Ha ha! Tiểu tử, ngươi không phải rất càn rỡ, rất có nhuệ khí sao? Bản quan ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi còn có thể chịu đựng bao lâu!

Cận Nguyên thấy thế, kinh ngạc bị đè nén rất lâu, bây giờ mới nhịn không được mà càn rỡ cười nói.

- Cận đại nhân làm tốt lắm! Thêm ít sức nữa, tận lực chém chết tiểu tử kia. Chỉ cần giết hắn, Kim Thi gì, ma đầu gì cũng đều không phải là vấn đề.

Thanh Hư cũng nhìn thấy tình huống của Cận Nguyên ở bên kia, không khỏi lộ ra vẻ mặt thống khoái.

- Yên tâm đi Thanh Hư huynh! Tiểu tử này đã là đèn dầu sắp cạn!

Cận Nguyên nói, nhưng lúc nói chuyện lại rất nặng nề.

Một trận chiến này, Cận Nguyên cũng tiêu hao không ít pháp lực.

Nhưng hắn là trung tông sư, có thể câu động thiên địa chi lực tương trợ, luận lực bền bỉ thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Tần Tử Lăng nghe hai người đối thoại, không đối chọi gay gắt giống như lúc trước, mà là trầm mặt, mồ hôi trên trán càng chảy nhiều hơn, thậm chí thân thể cũng run lên nhè nhẹ, khí tức ba động cực kỳ bất ổn.