Chương 441 Xảy ra chuyện
Thứ này lợi hại không?
Tần Tử Lăng mỉm cười nói.
- Đâu chỉ lợi hại a? Đơn giản là rất lợi hại.
Kiếm Bạch Lâu thán phục nói.
- Nhưng loại quả này, chỉ ăn một quả mới có tác dụng, dùng quả thứ hai cũng vô ích, cho nên hai quả này, lão sư ngươi giữ đi.
Tần Tử Lăng thấy thế mỉm cười lại lấy ra một quả Thăng Long Quả, sau đó đẩy đến trước mặt của Kiếm Bạch Lâu.
Kiếm Bạch Lâu nhìn hai quả Thăng Long Quả dưới mí mắt, nửa ngày cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
Hồi lâu, Kiếm Bạch Lâu mới đẩy hai quả Thăng Long Quả này trở về lần nữa.
- Tiểu tông sư đến trung tông sư, kỳ thực cũng không tính quá khó khăn, chủ yếu là tích lũy rèn luyện pháp lực, là quá trình tăng lên lượng và chất của pháp lực, cơ bản là như nước chảy thành sông, sớm muộn gì cũng đột phá trung tông sư.
- Lúc vi sư đột phá, còn ăn được huyết nguyên của Phỉ Kim Thú, dẫn nhập canh kim sát khí phẩm chất cao vào cơ thể, cho nên vi sư đã đúc thành pháp đàn rất vững chắc, chỉ cần cho vi sư tu luyện thêm một ít năm, từ từ tích lũy cùng rèn luyện, tổng quan cũng có thể trở thành trung tông sư, không cần thiết phải lãng phí một quả thiên địa kỳ quả được.
Về phần Tử Lạc ở bên kia, bây giờ dựa vào huyết nguyên của Phỉ Kim Thú cùng canh kim sát khí cũng đã chuẩn bị xong cho hắn, chỉ cần đến ngưỡng đột phá, hắn liền có thể bắt đầu đột phá. Thiên phú của hắn cũng không thua vi sư, hơn nữa còn tuổi trẻ, vấn đề không lớn, cũng không cần thiết dùng Thăng Long Quả.
- Ngược lại là đệ tử Vô Cực Môn của ngươi, cơ bản trên đều là võ giả. Võ giả tu hành là thi chạy cùng thời gian, rất nhiều người thậm chí còn phải đoạt lấy thời gian, tranh thủ sớm ngày đột phá, thà rằng không luyện hoàn toàn luyện gân luyện cốt, cũng không nguyện ý để lỡ thời gian. Thăng Long Quả này kỳ thực phù hợp cho võ giả hơn, ngươi nên giữ lại cho đám Trịnh Tinh Hán.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Tiểu tông sư đột phá đến trung tông sư chỉ là cần đủ yêu cầu về lượng và chất?
Tần Tử Lăng hỏi, hắn hiện tại vẫn chỉ là chân nguyên cảnh, huyền quan đối với cảnh giới tông quan vẫn còn rất ít.
- Khẳng định không hoàn toàn là vậy, nhưng vấn đề mấu chốt nhất vẫn là lượng và chất của pháp lực.
Kiếm Bạch Lâu trả lời.
- Ha ha! Lão sư người nói không sai, hai quả Thăng Long Quả này dùng như vậy quả thật rất lãng phí. Trước tiên thì người cứ giữ hai quả này, đợi người trở thành trung tông sư rồi vào, Phong sư huynh bên kia cũng như vậy, ngày sau con đường đột phá đại tông sư sẽ dễ dàng hơn không ít.
Tần Tử Lăng hài lòng nói.
- Cũng là ngươi giữ a, vi sư nói là nói như thế, nhưng muốn đột phá cũng cần thời gian dài. Bực kỳ quả này để trong tay sư phụ cũng không làm gì, nhất định là một loại lãng phí, hay là cứ tìm chỗ để phát huy tác dụng của nó.
Kiếm Bạch Lâu lắc đầu nói.
Tần Tử Lăng cười cười, đột nhiên trước mắt là một mảnh kim quang chớp động, tiếp theo có rất nhiều Pháp Tinh Thạch kim hệ bày trước mặt, mỗi khối đều to bằng quả đấm, hơn nữa còn hơn ba mươi khối.
- Cái này... Đây là Pháp Tinh Thạch thượng phẩm, lớn như thế, còn nhiều như vậy!
Râu bạc của Kiếm Bạch Lâu lại run run không ngừng, so với lúc thấy Thăng Long Quả còn kích động hơn.
- Pháp Tinh Thạch thượng phẩm? Pháp Tinh Thạch còn phân cấp bậc sao?
Tần Tử Lăng hỏi.
- Ừm, phân phổ thông cùng thượng phẩm, nói đến, cũng không biết bao nhiêu năm rồi thì vi sư mới thấy được Pháp Tinh Thạch, hơn nữa lúc trước gặp qua cũng chỉ là Pháp Tinh Thạch thông thường.
Pháp Tinh Thạch thượng phẩm này, vi sư cũng chỉ là đoán, bởi vì nó nhìn nó còn tinh thuần hơn rất nhiều so với khối mà vi sư từng thấy. Đúng rồi, nghe trước đây tổ sư nhắc qua, một khối Pháp Tinh Thạch thượng phẩm thượng phẩm có thể đổi hai mươi khối Pháp Tinh Thạch thông thường.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Một khối đổi hai mươi khối?
Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
- Hiện tại có phải như vậy hay không, ta cũng không biết, trước đây ta chỉ nghe tổ sư vô ý nhắc qua.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Trách không được lúc ta ném ra một khối, Thanh Hư cùng Cận Nguyên đều muốn xuất thủ tranh đoạt. Một khối này có thể tích tương đương với chừng hai mươi khối bọn hắn giữ, nếu như đổi ra tỉ lệ, vậy thì tương đương với bốn trăm khối.
- Thanh Hư cùng Cận Nguyên kia dầu gì cũng là trung tông sư, trong nhẫn chứa đồ cũng chỉ cất sáu mươi bảy mươi khối. Nói cách khác, ta tùy tiện xuất ra một khối cũng đều nhiều hơn số bọn hắn nắm giữ. Sách sách, xem ra lần này thực sự đã phát đại tài!
Trong lòng Tần Tử Lăng tính toán, trên mặt không tự chủ được toát ra nụ cười vui vẻ.
- Ngươi làm thế nào có nhiều Pháp Tinh Thạch như vậy?
Kiếm Bạch Lâu nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
- Lão sư không cần quản những thứ này, người xem nhiều Pháp Tinh Thạch như vậy, cũng có thể rút ngắn thời gian đột phá trung tông sư của người a?
Tần Tử Lăng đẩy Pháp Tinh Thạch đến trước mặt Kiếm Bạch Lâu, nói.
- Những thứ này cho ta?
Kiếm Bạch Lâu trợn to tròng mắt.
- Không cho người, ta cầm ra ngoài làm gì? Khoe khoang ta rất giàu có sao?
Tần Tử Lăng trợn trắng mắt nói.
Kiếm Bạch Lâu nhìn Tần Tử Lăng sửng sốt nửa ngày, mới lay động được yết hầu đang khô khốc, nói:
- Ngươi đây là muốn ta mỗi ngày thức dậy đều rửa mặt bằng Pháp Tinh Thạch hay sao?
- Chỉ cần người cao hứng là được.
Tần Tử Lăng cười nói.
- Chẳng lẽ ngươi không biết Pháp Tinh Thạch trân quý tới mức nào sao!
Kiếm Bạch Lâu cảm khái nói
- Đến cảnh giới tông sư, ai không muốn mỗi ngày ôm Pháp Tinh Thạch tu luyện a, nhưng vấn đề là số lượng Pháp Tinh Thạch rất ít, rất trân quý, bình thường cũng là phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Bình thường chủ yếu vẫn là tìm một nơi tràn đầy linh khí, mỗi ngày đả tọa hấp thu. Còn về phương diện hấp thu dược lực, đều dựa vào Linh Mễ Cốc làm chủ.
- Lão sư nói cũng nói, vấn đề ở chỗ đó là trước kia không có nhiều Pháp Tinh Thạch. Nhưng bây giờ đệ tử của người là đại phú, đương nhiên không cần lo tới lo lui như vậy, nên dùng Pháp Tinh Thạch tu hành thì phải dùng. Mấu chốt là phải mau tăng thực lực lên, lần này đệ tử đi ra ngoài một chuyến, phát hiện bên ngoài có rất nhiều cường giả a.
- Người ở Tây Vân Châu mặc dù xem như là số một số hai, nhưng nếu đi ra ngoài thì vẫn còn chưa đủ tư cách. Hơn nữa võ giả tu hành là chạy đua cùng thời gian, chẳng lẽ lẽ luyện khí giả không phải là như vậy hay sao? Chẳng qua tình huống của luyện khí sư chỉ khá hơn một chút mà thôi. Còn Thăng Long Quả cùng Pháp Tinh Thạch, người yên tâm, ở chỗ ta cũng không thiếu, đều đã tính toán xong.
Tần Tử Lăng nói.
Kiếm Bạch Lâu nghe vậy nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng một cái, sau đó liền không chối từ nữa, rất dứt khoát gật đầu, thu hồi hai quả Thăng Long Quả cùng ba mươi khối Pháp Tinh Thạch kim hệ.
- Có thể nói một chút về những chuyện ngươi đã trải qua trong chuyến đi này không?
Kiếm Bạch Lâu hỏi.
Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó nói một cách đơn giản.
May là Tần Tử Lăng đã lược nhẹ vài việc, nhưng Kiếm Bạch Lâu vẫn nghe đến mức trợn mắt hốc mồm, nửa ngày đều thẫn thờ.
Lúc hắn đi ra ngoài đến nay đã được bao nhiêu thời gian đâu, còn giết hai vị trung tông sư, một vị trong đó lại còn là phán quan!
Đồ đệ này của hắn là Thất Sát Tinh sao?
Bây giờ mà bản thân hắn còn không chịu tăng lên thực lực là không được a!
- Thật không nghĩ tới, đi một chuyến này, lại xảy ra nhiều việc như vậy.
Hồi lâu, Kiếm Bạch Lâu cảm khái nói.
- Ta cũng không nghĩ tới a. Lúc đầu ra ngoài, ta còn dự định phải lưu lạc một năm rưỡi nữa, kết quả mới qua bao nhiêu thời gian đâu, rốt cuộc lại trở về.
Tần Tử Lăng đi theo cảm khái nói.
- Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Tiếp tục ra ngoài, hay là vẫn như trước, ở lại chỗ này tiềm tu?
Kiếm Bạch Lâu hỏi.
- Lần này xuất hành, ta thu hoạch cực lớn, tạm thời không cần thiết vội vã ra ngoài, vẫn là ổn định trước, tiêu hóa một chút.
Tần Tử Lăng trả lời.