Chương 442 Đến Liệt Diễm Sơn
Ừm, dạng này là ổn thỏa nhất. Hơn nữa bây giờ Tiêu Thiến cũng đủ điều kiện để đột phá, công pháp của nàng có, những công pháp khác ngược lại cũng không vội. Để bọn hắn nhiều mài giũa một chút.
Kiếm Bạch Lâu nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói.
Cũng lo rằng tên đồ đệ này vừa giết hai vị trung tông sư, bây giờ lại ra ngoài, e rằng cũng dẫn tới không ít chú ý.
- Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.
Tần Tử Lăng gật đầu nói.
Tần Tử Lăng mới vừa nói xong, lông mi đột nhiên hơi hơi giương lên, mặt mang một vẻ kinh ngạc quay đầu nhìn lại cửa đại điện.
Kiếm Bạch Lâu cũng theo sát quay đầu nhìn lại, cười nói:
- Tiêu Thiến đã sớm phong tỏa Phương Sóc Quận không kẽ hở, ta vừa đặt chân tới đây, đương nhiên là nàng cũng nhận được tin tức, chân sau chạy tới.
- Khí tức của nàng không đúng lắm, hẳn còn có chuyện khác.
Tần Tử Lăng đứng lên, biểu tình có chút nghiêm túc, một tay cách không tạo trảo hướng về phía cửa đại điện, cửa đại điện liền chậm rãi mở ra.
Lúc này, Tần Tử Lăng liền nhìn thấy Tiêu Thiến nhảy xuống từ trên lưng của Huyết Thương Ưng, bay vút vào đại điện, đúng là một khắc cũng không muốn để lỡ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Tử Lăng thấy biểu tình của Tiêu Thiến khác lạ, lập tức tiến lên hỏi.
- Ta mới vừa nhận được tin tức, Thôi biểu huynh vì ra mặt cho Vân Lam, bị Bạch Vũ Liệt Dương đánh trọng thương ở châu thành, Vân Thái cũng bị thương, sau đó ba người đều được đưa tới Kim Diễm Sơn, hiện tại tình huống cụ thể không rõ.
Tiêu Thiến trả lời.
- Biểu huynh không phải là quận thừa của Thanh Hà Quận, mệnh quan triều đình sao? Bạch Vũ Liệt Dương dẫu sao cũng là môn chủ của Kim Liệt Môn, một đại tông sư, lá gan lớn tới đâu, lại dám ngang nhiên đánh thương hắn, còn hắn giam tại Kim Diễm Sơn?
Tần Tử Lăng nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
- Quan hệ giữa Kim Liệt Môn cùng phủ đô đốc không phải bình thường.
Kiếm Bạch Lâu cắm lời nói nói, trong thần sắc lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Phủ đô đốc?
Đôi mắt Tần Tử Lăng khẽ híp một cái, nhưng cũng quyết định thật nhanh nói:
- Cụ thể như thế nào đi đường rồi nói.
- Được!
Kiếm Bạch Lâu cùng Tiêu Thiến gật đầu.
Tần Tử Lăng gọi người đến thông báo một lời, sau đó liền cùng Kiếm Bạch Lâu cùng Tiêu Thiến leo lên Kim Quan Hạc cùng Huyết Thương Ưng, phóng lên cao, bay nhanh về phía châu thành.
Trên đường, Tiêu Thiến nói rõ căn nguyên sự tình.
Nguyên lai mấy ngày nay, thương nghiệp đế quốc của Vô Cực Môn phát triển rất nhanh.
Trước đó vài ngày, Vân Lam có dự định phát triển thương nghiệp đến châu thành.
Nhị thúc Thôi Sơn Hà trước đây từng nhậm chức tại châu thành, cũng xem như có quan hệ cùng hiểu biết.
Cho nên Vân Lam liền nhờ Thôi Sơn Hà hỗ trợ, muốn liên kết một ít quan hệ đến địa đầu xà ở Thông Châu Thành.
Kết quả lại xảy ra vài chuyện cẩu huyết.
Tên Sử Việt Kim, là đệ tử thân truyền được Bạch Vũ Liệt Dương sủng ái nhất, trong lúc vô tình ở tửu lầu nhìn thấy Vân Lam, vừa gặp đã yêu.
Thiên phú võ đạo của Sử Việt Kim rất cao, tuổi còn trẻ cũng đã là luyện cốt hậu kỳ, lại rất được Bạch Vũ Liệt Dương sủng ái, cho nên rất ít người ở châu thành dám đắc tội hắn, hắn cũng không để ai vào mắt, càng chưa nói Vân Lam lại là nữ tử bạc nhược
Cho nên lúc ở trong tửu lầu, Sử Việt Kim liền không chút kiêng kỵ lên tiếng đùa giỡn Vân Lam, thậm chí ngay lúc Vân Lam không để ý hắn, muốn xoay người rời đi, vậy mà hắn lại ra tay bắt lấy nàng, muốn đưa nàng đi hưởng lạc.
Vân Thái xuất thủ hỗ trợ, trực tiếp bị hắn đả thương.
Vừa hay Thôi Sơn Hà lại chạy tới.
Thôi Sơn Hà chẳng lẽ còn không biết quan hệ giữa Vân Lam cùng Tần Tử Lăng sao, há lại để Sử Việt Kim nhục nhã nàng? Lại thấy Vân Thái bị thương rất nặng, tự nhiên giận tím mặt, mới nộ khí xung thiên đánh với Sử Việt Kim một trận.
Thôi Sơn Hà đã là chuẩn tông sư, Sử Việt Kim không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đả thương.
Hôm đó, Bạch Vũ Liệt Dương vừa hay lại tới phủ đô đốc làm khách, nghe tin chạy đi, tự mình xuất thủ đả thương trấn áp Thôi Sơn Hà, cũng mang ba người về Kim Diễm Sơn, muốn Thôi Bách Minh cùng Tiêu Thiến địch thân lên Kim Diễm Sơn lĩnh người.
- Đả thương trấn áp biểu huynh, sau đó còn mang người về sơn môn, muốn ngươi và đại ngoại công đi lĩnh người, xem ra ý không ở trong lời!
Tần Tử Lăng mặt lạnh nói.
- Không sai, mấy năm này Thôi gia cùng Phương Sóc Quận ở bên này phát triển rất nhanh, hơn nữa rõ ràng là không chung chí hướng với phủ đô đốc. Chuyện lần này chỉ là cái cớ để bọn hắn làm việc mà thôi! Nếu có thể nhờ vào đó thu phục ta cùng Thôi gia là nhất tốt, nếu như không thể, cũng có thể dựa vào đó mà chèn ép chúng ta.
Tiêu Thiến nói.
- Hy vọng đám biểu huynh không xảy ra chuyện gì!
Tần Tử Lăng nói, sắc mặt từ đang băng lãnh thì chuyển thành bình tĩnh.
Kiếm Bạch Lâu thấy thế biến sắc, nói:
- Ngươi trước mắt vẫn không thích hợp để xuất thủ khắp nơi, đợi đến Kim Diễm Sơn, vẫn là để ta ra tay thì hơn.
- Cũng tốt, đợi người trấn trụ được Bạch Vũ Liệt Dương, ta lại ra ám chiêu hỗ trợ, nhất kích tất sát. Nhưng điều kiện tiên quyết là đám biểu huynh không xảy ra vấn đề gì, bằng không cũng không cần trao đổi gì thêm.
Tần Tử Lăng gật đầu nói.
...
Tốc độ của Kim Quan Hạc cùng Huyết Thương Ưng rất nhanh.
Nửa đường, bọn họ nhìn thấy Thôi Bách Minh đang cưỡi Vân Báo Mã chạy nhanh trên quan đạo
Tần Tử Lăng mệnh lệnh cho Huyết Thương Ưng hạ xuống, thuận đường mang theo Thôi Bách Minh.
- Ngươi trở về lúc nào?
Thôi Bách Minh nhìn thấy Tần Tử Lăng, đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo thở dài một hơi.
Kim Liệt Môn là võ đạo tông môn lớn nhất của Tây Vân Châu, môn hạ cao thủ như mây, Bạch Vũ Liệt Dương lại được xưng là đệ nhất cao thủ võ đạo của Tây Vân Châu, mặc dù Kiếm Bạch Lâu là luyện khí tông sư, nhưng Thôi Bách Minh vẫn còn có chút lo lắng.
Bây giờ lại có Tần Tử Lăng tại, ngược lại hắn rất an tâm.
Bất tri bất giác, địa vị của Tần Tử Lăng ở trong lòng Thôi Bách Minh đã vượt qua Kiếm Bạch Lâu, dù cho Kiếm Bạch Lâu đã thành luyện khí tông sư.
- Vừa trở về chưa quá ngày, đang suy nghĩ muốn đi bái kiến đại ngoại công, không nghĩ tới liền xảy ra chuyện như vậy.
Tần Tử Lăng trả lời.
- Ta ngược lại không lo lắng cho Sơn Hà. Như thế nào đi nữa, Bạch Vũ Liệt Dương cũng không dám giết hắn. Ngược lại là Vân Lam cô nương, ta e rằng...
Thôi Bách Minh nói.
- Vân Lam nếu như có việc, ta sẽ cầm cái đầu của Bạch Vũ Liệt Dương để bái tế nàng.
Tần Tử Lăng cắt đứt nói.
Thôi Bách Minh nghe vậy, toàn thân cũng không nhịn được run lên một lần.
Đây chính là võ đạo tông sư a!
Tại Tây Vân Châu, người nào dám nói lời này!
Chỉ là Kiếm Bạch Lâu cùng Tiêu Thiến nghe vậy, biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào.
Ngay cả Thanh Hư, Cận Nguyên, bực nhân vật lợi hại như thế, Tần Tử Lăng còn dám giết, Bạch Vũ Liệt Dương lại tính là cái gì?
Không đến hai canh giờ, đoàn người Tần Tử Lăng đã tới Kim Diễm Sơn.
Kim Diễm Sơn có mười mấy đỉnh núi lớn nhỏ.
Bên trên mỗi một ngọn núi đều xây những kiến trúc giống nhau, nhất là chủ phong Kim Diễm Phong, địa thế hiểm trở còn xây một tòa thành.
Tường thành tạo cho người khác cảm giác được rắn chắc kiên cố, đây là một tòa thành của quan to a.
- Nơi này là Kim Diễm Sơn, người đến là người phương nào?
Đệ tử Kim Liệt Môn đứng trên tường thành, nhinnf thấy có người cưỡi dị thú hướng tới Kim Diễm Phong, lập tức lớn tiếng quát nói.
- Người tới là khách, thả bọn họ vào đi.
Một đạo âm thanh ở bên trong tòa cung điện hùng vĩ vang lên, trực thấu mây xanh, vọng lại giữa những quần phong..
Tiếp theo, một vị nam tử trung niên khoác kim bào, vóc người hùng vĩ, một đầu tóc màu đỏ hồng, tóc sau gáy không ngừng tung bay trong không trung, nhanh chân bước ra khỏi cung điện đứng ở giữa quảng trường của cung điện, ngửa đầu nhìn trời.
Sau lưng nam tử trung niên, sáu người đang khoanh tay mà đứng, mỗi người đều có tu vi luyện cốt hậu kỳ, khí tức cường đại, huyết khí mênh mông phóng lên cao, xông đến đám mây trên bầu trời.
- Không nghĩ tới Kiếm đạo hữu cũng tới, thực sự là khách quý a!
Ánh mắt của nam tử trung niên tóc đỏ như lợi kiếm, chém vào trên thân của Kiếm Bạch Lâu, chắp tay nói.
- Bạch Vũ môn chủ bắt nạt bằng hữu của ta, lại giam bọn họ, lão đạo đương nhiên muốn đến đòi lại công đạo.
Kiếm Bạch Lâu đứng trên đầu Kim Quan Hạc, đạp người một cái, bay xuống quảng trường.
Đám người Tần Tử Lăng cũng bay xuống theo.
Bạch Vũ Liệt Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng về phía Thôi Bách Minh.