Chương 443 Cần gì phải tự chuốc nhục nhã đâu
Thôi Bách Minh, ngươi ta nói tới, cũng nhiều năm không gặp. Ngươi sinh được một đứa cháu rất ngoan a!
Bạch Vũ Liệt Dương nói.
- Không dám nhận lời khen của Bạch Vũ môn chủ.
Thôi Bách Minh trầm mặt nói.
Bạch Vũ Liệt Dương tựa hồ không thấy được sắc mặt khó coi của Thôi Bách Minh, ánh mắt lại chuyển động một lần nữa, rơi vào trên thân của Tiêu Thiến cùng Tần Tử Lăng, nói:
- Ngươi có phải là quận trưởng hô phong hoán vũ gần đây của Phương Sóc Quận, Tiêu Thiến a? Quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy. Ngươi phải là Tần Tử Lăng, một trận thành danh ở Thanh Hà Quận, không nghĩ tới hôm nay ngươi cũng tới, chẳng lẽ ngươi đã khôi phục thương thế hay sao? Nhưng cho dù khôi phục thì đã sao? Chuyện này ngươi không có tư cách nhúng tay.
- Thấy Bạch Vũ Liệt Dương nói Tần Tử Lăng không có tư cách nhúng tay chuyện này, khóe miệng Kiếm Bạch Lâu cũng không nhịn được khẽ động một cái
Nhưng rất nhanh, Kiếm Bạch Lâu liền khôi phục như lúc ban đầu, mở miệng nói:
- Bạch Vũ môn chủ, vẫn mong ngươi thả bằng hữu của ta ra.
- Kiếm tiền bối, nơi này là Kim Liệt Môn, không phải là Kim Kiếm Tông của các ngươi, ngươi nói thả người thì thả người sao?
Lời nói của Kiếm Bạch Lâu còn chưa dứt, một vị nam tử mặc tử y từ trong thiên điện đi ra, mặt mang ngạo sắc nói.
Nói xong, tử y nam tử hơi hơi khom người về phía Bạch Vũ Liệt Dương nói:
- Đa tạ sư tôn ban thuốc, thương thế của đệ tử đã tốt hơn nhiều.
- Ừm.
Bạch Vũ Liệt Dương gật đầu, nhìn về phía nam tử mặc tử y, ánh mắt vô cùng yêu thích..
Cái cũng khó trách, nam tử mặc tử y này không chỉ dung mạo tuấn mỹ, hơn nữa nhìn lên tới chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, tại Tây Vân Châu tuyệt đối xem như là thiên tài đỉnh tiêm võ đạo, nếu như cho hắn thêm hai ba năm nữa, chính là Bàng Kỳ Vân thứ hai.
- Xem ra, hắn chính là người khởi xướng mọi việc, Sử Việt Kim? Bạch Vũ môn chủ, đệ tử ngươi dạy đây sao?
Ánh mắt Kiếm Bạch Lâu đột nhiên trở nên sắc bén, lạnh giọng nói.
- Kiếm đạo hữu, ta dạy đồ đệ thế nào, vẫn không phiền ngươi quản a!
Bạch Vũ Liệt Dương cười nhạt nói.
- Nhưng đồ đệ của ngươi bắt nạt bằng hữu của ta, ngươi thân là sư phụ không quản giáo, thì ta phải giúp ngươi quản giáo.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Kiếm Bạch Lâu ngươi có mấy phần bản lĩnh, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không biết sao? Cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã!
Bạch Vũ Liệt Dương cười nhạt nói.
- Thật sao?
Kiếm Bạch Lâu cười lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên kéo lên, cả người cũng từ từ vọt lên, một tay cách không chộp về phía Sử Việt Kim.
Lúc cách không tới, lại có canh kim sát khí không ngừng tràn ra từ trên tay hắn, trên không trung lại hình thành một cái bàn tay to lớn, như là một đạo mũi tên bắn lên mặt trời, cứ như vậy rơi xuống trước người Sử Việt Kim.
- Tông sư! Ngươi vậy mà đã thành luyện khí tông sư!
Bạch Vũ Liệt Dương thấy thế sắc mặt chợt biến, hai tay đã sớm nâng lên chưởng đao, kình lực như là hỏa diễm phụt lên mà ra, hóa thành một thanh dao đánh lửa chém về phía bàn tay canh kim.
- Coong!
Một tiếng vang thật lớn, dao đánh lửa cùng bàn tay to lớn đều chấn động một cái, sau đó hóa thành kim quang cùng hỏa quang, bỗng nhiên nổ ra.
Sắc mặt Kiếm Bạch Lâu hầu như không có thay đổi gì, trên mặt Bạch Vũ Liệt Dương lại có một vệt hồng quang, đảo mắt lại biến mất.
- Bạch Vũ môn chủ, hiện tại ngươi còn cho rằng là ta đang tự chuốc lấy nhục nhã nữa không?
Kiếm Bạch Lâu nhàn nhạt hỏi.
Sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương thay đổi mấy lần.
Trước đây, lúc Kiếm Bạch Lâu vẫn là đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, thì hắn đã có thể đánh một trận với Thanh Tùng, tuy bại mà vinh!
Chỉ sau đó gặp U Minh Giáo đánh lén, bị trọng thương, thực lực bị hao tổn, lúc này danh tiếngmới xuống dốc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Vũ Liệt Dương không thèm để Kiếm Bạch Lâu vào trong mắt.
Nhưng bây giờ, Kiếm Bạch Lâu vậy mà trở thành luyện khí tông sư!
- Chỉ là mấy tiểu bối đùa giỡn mà thôi, Kiếm đạo hữu cần gì phải căng thẳng như vậy?
Một hồi lâu mà, Bạch Vũ Liệt Dương ngượng ngùng cười cười, sau đó bày bộ dạng thủ thế với Kiếm Bạch Lâu, nói:
- Kiếm đạo hữu, các vị, ở xa tới là khách, mời vào bên trong.
Sử Việt Kim thấy sư phụ của hắn xoay thái độ một cách chóng mặt, hơi thay đổi sắc mặt, môi giật giật, vừa định mở miệng đã bị Bạch Vũ Liệt Dương trừng một cái.
- Không cần, vẫn còn mong thả đám Thôi Sơn Hà ra, đợi gặp được bọn hắn, chúng ta lại nói sau." Kiếm Bạch Lâu đem tay ngăn, trầm giọng nói.
Sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương thay đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay về phía một vị đại võ sư, ra hiệu hắn thả đám người Thôi Sơn Hà.
Rất nhanh, ba người Thôi Sơn Hà đã bị mang ra ngoài.
Trên trang phục của Thôi Sơn Hà cùng Vân Thái có vết máu, khí tức suy yếu hỗn loạn, nhất là ngực phải của Vân Thái còn lõm xuống một lỗ, hiển nhiên có xương sườn bị gãy, tập tà tập tễnh, mỗi bước đi đều phải cau mày một cái.
Tình huống của Vân Lam thì còn tốt, chỉ là đầu tóc rối bời, bên trên khuôn mặt còn có một vết tát, nửa bên mặt đều sưng phù.
Ba người thấy hai vị trưởng bối Kiếm Bạch Lâu cùng Thôi Bách Minh, sau đó lại thấy Tần Tử Lăng cùng Tiêu Thiến.
Tần Tử Lăng vỗ nhè nhẹ một cái lên bả vai của Thôi Sơn Hà cùng Vân Thái, sau đó mới đi tới trước mặt Vân Lam, vuốt vuốt mái tóc xốc xết của nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có sao không?
- Thiếp thân không có việc gì, chỉ là làm phiền chủ nhân quan tâm, còn đích thân đi đến đây một chuyến.
Vân Lam khẽ khom người, trả lời.
- Ừm.
Tần Tử Lăng gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện này ngươi chịu ủy khuất, ta tất nhiên sẽ vì lấy lại công đạo cho ngươi.
- Nói khoác mà không biết ngượng! Nếu không phải là có Kiếm tiền bối ra mặt, ngươi có tư cách gì mà nói chuyện ở chỗ này?
Sử Việt Kim thấy Vân Lam ở trước mặt Tần Tử Lăng tự xưng thiếp thân, gọi hắn là chủ nhân, không khỏi ghen ghét dữ dội, lạnh giọng châm chọc nói.
Bạch Vũ Liệt Dương thấy ái đồ lúc này lên tiếng châm chọc Tần Tử Lăng, cũng không có bất kỳ ý trách cứ, mà là đột nhiên cười ha hả, phảng phất không nghe được, sau đó chắp tay với Kiếm Bạch Lâu nói:
- Kiếm đạo hữu, đều là bọn tiểu bối đùa giỡn mà thôi. Hiện tại ta đã thả ngươi cho ngươi, chuyện này ta xem cứ như vậy đi.
- Nếu là bọn tiểu bối đùa giỡn, Bạch Vũ môn chủ xuất thủ đả thương Thôi Sơn Hà phải, nên làm như thế nào đây?
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Kiếm đạo hữu, ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là chút chuyện tiểu bối này, ngươi còn muốn tỷ đấu một trận cùng ta sao?
Bạch Vũ Liệt Dương hơi biến sắc mặt nói.
- Khoan hãy nói, ta chính là có ý đó. Ngươi ta tỷ đấu một trận, ta thua, chúng ta quay đầu rời đi. Ta nếu thắng, phế Sử Việt Kim, Bạch Vũ Liệt Dương ngươi ở trước mặt mọi người xin lỗi Thôi gia cùng tỷ đệ Vân Lam..
Kiếm Bạch Lâu nói, trên người có một cỗ khí thế tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, phong mang càng ngày càng thịnh, mặc dù dựa vào tu vi của Bạch Vũ Liệt Dương, cũng bị phong mang bức cho không thở nổi
- Kiếm Bạch Lâu, ngươi vẫn còn nhớ nơi này là Kim Liệt Môn chứ, nơi đây tất cả do ta làm chủ!
Sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương lại biến, một cỗ khí thế hừng hực bỗng nhiên bung ra từ trên thân của hắn, chặn kiếm khí đang tới.
- Nói như thế, Bạch Vũ môn chủ là không có ý định đơn đả độc đấu cùng ta, chuẩn bị lấy nhiều bắt nạt ít! Cũng được a, Kiếm Bạch Lâu đã lâu cũng không đại khai sát giới, ngược lại là không ngại khai sát.
Kiếm Bạch Lâu lạnh giọng nói.
- Kiếm Bạch Lâu, ngươi biết hậu quả của việc này là như thế nào không?
Bạch Vũ Liệt Dương lớn tiếng nói, trên người có khí huyết cuồn cuộn bắt đầu khởi động, khiến cho phía sau hắn có hư ảnh của một đoàn hỏa diễm
Giờ khắc này, Bạch Vũ Liệt Dương nhìn tới tựa như một tôn thần phạt ma, cường đại mà uy nghiêm.
Phía sau người của Bạch Vũ Liệt Dương, lúc này cũng tóe ra khí thế cường đại, bốn phía của quảng trường cung điện cũng xuất hiện từng thân ảnh
- Cũng không thể vì chuyện này mà khiến cho nhiều người vô tội đổ máu. Như vậy đi, mọi người vẫn là ngồi xuống nói chuyện đi.
Tần Tử Lăng quét liếc chung quanh, hơi cau mày mở miệng nói.