Chương 444 Tiêu Thiến lập uy
Ngươi tính là cái gì...
Sử Việt Kim thấy Tần Tử Lăng vào lúc này còn làm náo động, lập tức buột miệng nói.
- Keng!
Tiêu Thiến chợt rút ra Thanh Long Thương, người bay lên trời, thương ra như nộ long, thương mang đâm thủng hư không, lướt về phía Sử Việt.
Sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương chợt biến, vừa muốn xuất thủ, liền cảm giác một cỗ kiếm ý lạnh lẽo đang khóa hắn lại, trong nháy mắt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đứng mũi chịu sào, Sử Việt Kim thấy thế vội vàng ngang bay vút, đồng thời tay nâng chưởng đao, kình lực phụt lên như hỏa, nỗ lực chặn ngang Thanh Long Thương đang chém tới.
Nhưng Tiêu Thiến là hai lần tán kình, không quản là luyện bì hay luyện cốt, ngoài đầu lâu ra, toàn bộ đều luyện đủ, căn cơ vô cùng vững chắc.
Năm ngoái lúc vây giết Phỉ Kim Thú, Tiêu Thiến mới vừa đột phá trở thành đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, thực lực cũng đã thẳng bức đến tông sư.
Sáu khi đánh chết Phỉ Kim Thú, hơn nửa năm này, mỗi ngày nàng đều dùng huyết nhục của Phỉ Kim Thú, còn có ăn thịt của nhiều dị thú tứ phẩm khác, dược liệu linh đan, luyện cốt cực kỳ vững chắc, khí huyết kình lực càng là kinh người.
Hiện tại nàng quanh thân trừ đầu lâu ra, đã luyện được 177 khối xương, chỉ còn mười lăm khối cuối cùng vẫn chưa luyện đủ, chỉ chờ luyện đủ toàn bộ, lại chuẩn bị dùng Thăng Long Quả, đột phá trở thành tông sư.
Cho nên hiện tại nhìn Tiêu Thiến chỉ có luyện cốt hậu kỳ, nhưng trên thực tế, sức chiến đấu của nàng đã vượt qua võ đạo tông sư bình thường.
Chưởng đao của Sử Việt Kim còn không có đụng tới Thanh Long Thương, thương của Tiêu Thiến đã như du long bày thân, tránh thoát chưởng đao, đầu thương sắc bén đã đâm về yết hầu của phía Sử Việt Kim.
Sắc mặt Sử Việt Kim trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi lăn xuống.
Sáu vị đại võ sư luyện cốt hậu kỳ đứng ở giữa đại điện thấy thương pháp của Tiêu Thiến nhanh như điện, uy mãnh linh hoạt như du long, lại thánh Sử Việt Kim như cá nằm trên thớt phải liên tục thối lui, mỗi người đều thay đổi sắc mặt, vội vã xiết đao mà ra, muốn chặn Tiêu Thiến lại.
Thôi Bách Minh thấy thế sắc mặt đại biến, vừa định xuất thủ, đã bị ánh mắt Tần Tử Lăng làm cho hắn ngừng lại.
Không ai có thể hiểu rõ thực lực của Tiêu Thiến hơn Tần Tử Lăng.
Hơn nữa, sau chuyện của Vân Lam, cũng là lúc mà Tiêu Thiến triển lộ phong mang, lập uy tại Tây Vân Châu, không còn giới hạn ở Phương Sóc Quận.
Bằng không, người khác còn thật sự cho rằng Tiêu Thiến nàng chỉ là quận trưởng nhỏ bé, dễ ức hiếp!
Đương nhiên, Tần Tử Lăng còn đang tính toán cẩn thận, hạn chế triển khai thực lực hết mức có thể.
Đương nhiên, Tần Tử Lăng cũng quen trốn phía sau màn, dạng này cũng tiện tay cho hắn.
Bằng không bày hết bài tẩy ra, một khi gặp phải cường địch, phe bên này đều bị địch nhân tính toán rõ ràng, sẽ không có đường sống bay lượn.
Sáu người xuất đao một chỗ.
Nhưng thế thương của Tiêu Thiến di chuyển không ngừng, như là một con du long chân chính.
Thương mang sắc bén, lóe ra một điểm hàn quang, vậy mà bao phủ xung quanh sáu tên đại võ sư, trong lòng sáu người bỗng nhiên phát rét, nhao nhao thay đổi đao thế phòng thủ.
- Tê lạp!
Một đạo hộ thân kình cương bị một vật bén nhọn đâm rách, thanh âm vang lên trong quảng trường.
Sử Việt Kim lập tức như bị Định Thân Thuật, đứng thẳng bất động trên quảng trường, động cũng không dám động.
Thương mang sắc bén chỉa vào cổ hắn, một ít máu đỏ tươi nhỏ giọt trên đầu thương.
- Cộc! Cộc!
Hạt mồ hôi lạnh nhỏ xuống miếng cự thạch đang lát mặt đất, phát ra thanh âm rất nhỏ, nhưng vào giờ khắc này lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Một hồi gió núi thổi tới, sau lưng đám người Kim Liệt Môn đều cảm giác được lạnh buốt, ngay cả Bạch Vũ Liệt Dương cũng không ngoại lệ.
Biến hóa của một thương này, tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc tông sư!
- Đừng cho rằng huynh đệ ta bị trọng thương không đánh lại ngươi, ngươi liền có thể hết lần này tới lần khác nói năng lỗ mãng. Ngươi còn dám nói nửa câu nữa, ta sẽ chém chết ngươi!
Thanh âm Tiêu Thiến lạnh như băng vang lên trong quảng trường, thức tỉnh mọi người, sắc mặt Sử Việt Kim càng là tái nhợt, mồ hôi liên tục chảy ra.
Sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương lại vô cùng khó coi.
Lúc trước, hắn còn vì tên ái đồ Sử Việt Kim này mà cảm thấy kiêu ngạo tự hào, hiện tại hắn lại hận không thể tát Sử Việt Kim hai cái bạt tai.
Vì nữ nhân, lần này dẫn tới cho hắn hai vị tông sư.
Đương nhiên chuyện Bạch Vũ Liệt Dương được Bàng Trí Uyên phó thác, hắn lại tự động bỏ quên.
- Bạch Vũ môn chủ, ngươi nhìn xem có phải ngồi xuống nói chuyện vẫn tốt hơn không?
Tần Tử Lăng nhìn Sử Việt Kim giống người nhìn người chết, sau đó mở miệng lần thứ hai.
Da mặt của Bạch Vũ Liệt Dương hung hăng co quắp mấy lần, sau đó chắp chắp tay về phía Tần Tử Lăng:
- Tần tiểu hữu nói rất đúng, chút chuyện như vậy, nếu huyên náo gây chiến, nhiều người chảy máu, đúng là không cần thiết, vẫn là ngồi xuống nói chuyện thì thích hợp hơn.
Nhất thời, phía sau Tần Tử Lăng lại có một nữ nhân chiến lực cấp tông sư, Bạch Vũ Liệt Dương cũng không dám không để lời nói của hắn vào mắt.
- Vân Lam cùng Vân Thái đều là người của ta, Thôi Sơn Hà là biểu huynh của ta. Như vậy đi, ta cùng Kiếm tiền bối đại biểu cho bọn họ sẽ đàm luận cùng Bạch Vũ môn chủ, ngươi xem coi thế nào?
Gương mặt Tần Tử Lăng mỉm cười hỏi.
- Tốt!
Bạch Vũ Liệt Dương gật đầu nói.
Tần Tử Lăng cười cười, sau đó lại nói:
- Trước đó, ta còn muốn hỏi cặn kẽ qua một chuyện, Bạch Vũ môn chủ xin chờ một chút.
Tần Tử Lăng nói xong, cũng không quản Bạch Vũ Liệt Dương có đồng ý hay không, kêu Vân Lam qua, thấp giọng hỏi qua tình huống cặn kẽ.
Sau khi hỏi xong, Tần Tử Lăng nhẹ nhàng ôm Vân Lam một cái, vỗ vỗ vai thơm của nàng, biểu thị trấn an, sau đó nhìn về phía Bạch Vũ Liệt Dương, nói:
- Tình huống coi như tốt, Kim Diễm Sơn các ngươi cũng không động tay động chân với nàng.
Bạch Vũ Liệt Dương nghe vậy biểu tình rất mất tự nhiên, muốn tức giận rồi lại đè ép xuống.
Hắn là nhân vật bực nào, không nghĩ rằng hôm nay lại bị một tên tiểu hậu bối lấy loại khẩu khí này nói chuyện.
Ba người Kiếm Bạch Lâu, Thôi Sơn Hà còn có Tiêu Thiến nhìn thấy cảnh này lại có một tâm tình khác, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ Liệt Dương có chút vi diệu.
Cái đầu này xem như được bảo vệ!
- Kiếm đạo hữu, Tần tiểu hữu, mời.
Bạch Vũ Liệt Dương trầm mặt, nói.
Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía đại điện, cũng không đợi Kiếm Bạch Lâu cùng Tần Tử Lăng.
Thân là võ đạo tông sư, khẩu khí này, Bạch Vũ Liệt Dương kìm nén đến rất là khó chịu.
Kiếm Bạch Lâu cùng Tần Tử Lăng thấy thế từ chối cho ý kiến cười cười, sau đó cũng theo sau bước vào đại điện.
Đại điện tên Liệt Diễm Điện, bên ngoài nhìn tới rất là đồ sộ, bên trong không khoát đồ sộ, càng cho người khác một loại cảm giác trang nghiêm.
Trong đại điện, tôi tớ châm trà rót nước cho Tần Tử Lăng, sau đó đều bị đuổi ra ngoài
Trên thực tế, coi như Tần Tử Lăng không nói, Bạch Vũ Liệt Dương cũng sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.
Lần này là Kim Liệt Môn đuối lý.
Vốn là không có gì, chỉ cần thực lực đủ cường đại, đuối lý cũng có thể nói thành lý thẳng!
Kết quả đối phương lập tức toát ra hai vị nhân vật cấp tông sư, một vị trong đó là Kiếm Bạch Lâu, lúc còn ở cảnh giới chân nguyên hậu kỳ là có thể đánh một trận với luyện khí tông sư, Kim Liệt Môn ở chỗ này cũng không chạy đi đâu được.
Nếu đã đuối lý trốn không thoát, lần này đành đàm phán, biểu hiện của Bạch Vũ Liệt Dương khó tránh phải thấy hơn người ta một cái đầu.
Bạch Vũ Liệt Dương tự nhiên không nguyện ý để cho người phía dưới nhìn thấy bộ dáng hạ uy của hắn.