← Quay lại trang sách

Chương 445 Vậy ngươi đến tột cùng muốn ta thế nào?

Kiếm đạo hữu, ngươi nói đi, chuyện này ngươi muốn như thế nào?

Hạ nhân đều bị đuổi đi ra ngoài, cửa đại điện cũng ùng ùng đóng lại, sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương âm trầm nhìn Kiếm Bạch Lâu hỏi.

- Chuyện này vẫn là để người trong cuộc nói đi.

Kiếm Bạch Lâu trả lời.

Trong lòng Bạch Vũ Liệt Dương trào lên lửa giận, nhưng rất nhanh vẫn là ép xuống, sau đó chuyển hướng về phía Tần Tử Lăng nói: - Đã như vậy, Tần tiểu hữu ngươi nói đi.

- Ta đã nói rồi, Vân Lam cùng Vân Thái đều là người của ta, Thôi Sơn Hà là biểu huynh của ta. Sử Việt Kim vậy mà ở trước mặt mọi người làm nhục Vân Lam, sau đó còn đánh Vân Thái trọng thương, à, đúng rồi, vừa rồi còn rất liều lĩnh, cũng không biết bình thường gieo họa cho bao nhiêu người. Cho nên, người này nên phế nên trảm!

Vẻ mặt Tần Tử Lăng bình tĩnh nói.

- Được, rất tốt!

Bạch Vũ Liệt Dương xanh mặt, giữa hàm răng nghiến chặt, cắn ra ba chữ

Tần Tử Lăng tựa hồ không thấy được Bạch Vũ Liệt Dương đang đạt tới giới hạn cảm xúc, tiếp tục không nhanh không chậm nói:

- Ngươi thân là sư phụ, rõ ràng biết đệ tử ỷ mạnh hiếp yếu, đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, không chỉ không quản giáo, trái lại xuất thủ đánh biểu huynh của ta trọng thương. Thậm chí còn đưa giam toàn bộ ở Kim Diễm Sơn, muốn mượn chuyện này làm việc riêng, khiến cho Thôi gia cùng Phương Sóc Quận phải bị khuất phục.

- Nói tới, ngươi so với Sử Việt Kim cũng không khá hơn chút nào. Nhưng có một điểm, ngươi không làm sai, đó chính là không để cho người khác đụng vào Vân Lam, bằng không, Vân Lam nếu xảy ra ngoài ý muốn, hôm nay ta sẽ ngươi!

- Ha ha!

Bạch Vũ Liệt Dương nghe vậy, rốt cục giận quá thành cười, bàn tay liên cục gõ lên bàn, đột nhiên đứng thẳng, chỉ vào Tần Tử Lăng đang ở cách đó vài mét, nói:

- Tiểu tử, ngươi tính là cái thá gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng dựa vào Kiếm Bạch Lâu cùng Tiêu Thiến là có thể muốn làm gì thì làm sao?

- Bạch Vũ môn chủ, ngươi nói như thế nào cũng là một đại tông sư, đầu óc sao không linh hoạt như thế? Ta là loại người này sao?

Tần Tử Lăng lắc đầu, giơ tay lên một cái, một đạo lục quang bắn về phía Bạch Vũ Liệt Dương.

Lục quang chính là Thanh Mộc Huyền Châm lấy được từ Thanh Hư lão đạo.

Thanh Mộc Huyền Châm bắn ra một cái, trong nháy mắt phồng lớn thành một cây gỗ lớn, oanh kích tới chỗ của Bạch Vũ Liệt Dương.

Bên trong đại điện không ngừng nổi lên cuồng phong gào thét, Bạch Vũ Liệt Dương trong nháy mắt đã lùi về sau mấy bước, mặt thịt da trên đều bị thổi căng, không tự chủ được mà run run mấy lần.

Thanh Mộc Huyền Châm là một kiện pháp bảo thượng phẩm, uy lực so với Thanh Giao Kiếm của Thanh Tùng còn mạnh hơn rất nhiều.

Thanh Giao Kiếm là pháp bảo trung phẩm.

Lúc Tần Tử Lăng tế xuất Thanh Mộc Huyền Châm, lại có hai cây phiên kỳ ở sau lưng Tần Tử Lăng phóng lên cao, phiên kỳ triển khai, đầu tiên là có mây mù màu trắng cuồn cuộn, như lều vải rũ xuống bốn phía, chính là được Huyền Thiên Vân Vụ Kỳ của Bích Vân Tông.

Theo sát là một đoàn sương mù bao phủ ở bên ngoài, chính là U Vụ Chướng.

Bạch Vũ Liệt Dương vạn lần không nghĩ tới Tần Tử Lăng sẽ chợt ra tay với hắn, mà không phải là võ đạo, mà là đạo pháp, hơn nữa uy lực còn vượt quá sức tưởng tượng của hắn, vậy mà không kém so với luyện khí tiểu tông sư.

- Ngươi!

Sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương đại biến, cả người đã sớm bay lên trời, trong tay xuất hiện một chuôi đại đao.

Kình lực bỗng nhiên xuyên vào đại đao kim sắc, lập tức có vô số đạo kim sắc liệt diễm phụt lên, phảng phất là một thanh đại đao đang chìm trong biển lửa.

Liệt diễm này mơ hồ như vật chất thật, nhảy lên bên trên đại đao kim sắc, khiến cho nhiệt độ bốn phía tăng vọt, không gian đều nổi lên gợn sóng vặn vẹo.

Đại đao kim sắc hung hăng bổ về phía Thanh Mộc Huyền Châm.

- Ngươi cho rằng đây chính là bản lĩnh của ta sao?

Tần Tử Lăng thấy thế cười lạnh một tiếng, người đã bay lên trời, năm ngón khép lại thành chưởng, cách không chưởng về phía Bạch Vũ Liệt Dương.

Một chưởng này chụp tới, kình lực dâng phụt lên, trên không trung tạo thành bàn tay liệt diễm to lớn.

Bàn tay liệt diễm to lớn xuyên qua hư không, còn chưa rơi xuống, cũng đã cuốn sạch nhiệt lượng, mang theo áp lực kinh khủng, phảng phất một ngọn núi lửa đang đổ xuống.

Uy thế mãnh liệt, vậy mà so với khúc gỗ kia một mảng lớn.

Ánh mắt Bạch Vũ Liệt Dương lộ ra vẻ kinh hãi, có lòng muốn trốn tránh, tránh đi phong mang, nhưng khoảng cách của hai người cũng chỉ cách 10m, Tần Tử Lăng đột nhiên nổ lên, đầu tiên là thao túng Thanh Mộc Huyền Châm oanh kích mà đến, theo sát kình lực đang bắn ra, bàn tay liệt diễm đánh tới, Bạch Vũ Liệt Dương kia làm sao có cơ hội trốn tránh?

Bất đắc dĩ, Bạch Vũ Liệt Dương chỉ có thể ép xuống khủng hoảng trong lòng, kim đao trong tay phải tiếp tục chém về phía phía Thanh Mộc Huyền Châm, tay trái cũng tạo chưởng mà theo sát, kình lực phun trào, hình thành một cái bàn tay liệt diễm nghênh đón.

- Coong! Coong! Coong!

- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Liệt diễm kim đao chém phía trên Thanh Mộc Huyền Châm, còn có thanh âm giao kích vang trời vang lên trong đại điện

Bạch Vũ Liệt Dương liên tiếp lui về phía sau.

- Thình thịch!

Trải qua thời gian ngắn, một bàn tay liệt diễm to lớn đã đánh vào lồng ngực của Bạch Vũ Liệt Dương.

Chưởng lực to lớn mang theo nhiệt lượng cuồn cuộn như một khối cự thạch đang đập vào lồng ngực của hắn.

Cả người Bạch Vũ Liệt Dương nhất thời lui về phía sau, ngã bay chổng vó.

Cả người Bạch Vũ Liệt Dương còn trên không trung, Thanh Mộc Huyền Châm hóa thành khúc gỗ lớn cũng theo sát, hung hăng đập vào cái bụng của hắn.

- Đông!

Bạch Vũ Liệt Dương như cây cung, cong tròn lại, sau đó là một tiếng "thình thịch", rơi ầm ầm trên đất, máu tươi chảy ra từ miệng, rơi xuống mặt đất.

Rúc!

Thanh Mộc Huyền Châm từ một khúc gỗ lớn rúc thành một nhánh cây dài một thước, cuối cùng hóa thành một cây châm dài lớn chững ngón tay, kim tiêm sắc bén nhẹ nhàng đè lên buồng tim của Bạch Vũ Liệt Dương.

Trong đại điện là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có Bạch Vũ Liệt Dương đang thở ra thanh âm hấp hối.

Phía trên, râu bạc phơ của Kiếm Bạch Lâu run rẩy không ngừng.

Mặc dù hắn đã sớm biết Tần Tử Lăng rất lợi hại, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Nhất là lần này Tần Tử Lăng lại dùng lực lượng cơ bản để trực tiếp nghiền ép đến Bạch Vũ Liệt Dương, ngay cả một chút thủ đoạn cũng không dùng, đương nhiên là thần hồn chi đạo cũng không có thi triển, nhưng vậy lại càng đả động mãnh liệt đến thị giác của Kiếm Bạch Lâu.

- Bạch Vũ môn chủ, ngươi nói xem, mộc châm này của ta, nếu như hơi hơi dùng lực một chút, sẽ là kết quả gì?

Một đạo thanh âm chậm rãi vang lên trong đại điện.

Lúc này, mây mù màu trắng, hắc vụ biến mất không còn thấy gì nữa.

- Ngươi muốn thế nào?

Bạch Vũ Liệt Dương hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn hỏi, nhìn về phía Tần Tử Lăng với ánh mắt tràn đầy khó tin cùng kinh sợ.

Đạo võ song tu, mỗi một đạo đều có chiến lực tông sư, hơn nữa võ đạo còn tạo ra cảm giác như đến trung tông sư.

Mấu chốt nhất là, Tần Tử Lăng mới hai mươi lăm tuổi!

Cái sau mới là kinh khủng nhất!

- Ngươi không phải muốn thu phục Thôi gia cùng Phương Sóc Quận sao?

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

Bạch Vũ Liệt Dương nghe vậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng rất nhanh đã nói:

- Được, ta nguyện ý thần phục ngươi!

- Loại người như ngươi, ngươi cảm thấy ta có thể tin tưởng ngươi sao?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Ta có thể phát thề độc! Hơn nữa thực lực ngươi cường đại như thế, nếu ta có hai lòng, ngươi muốn giết ta cũng rất dễ dàng!

Bạch Vũ Liệt Dương nói.

- Có câu mượn đao giết người, đời này của ngươi quả thực không có bản lĩnh giết ta, ta muốn giết ngươi cũng dễ dàng, nhưng ngươi có thể mượn đao của người khác để giết ta. Dù sao ta còn trẻ như vậy, bản lĩnh lại cường đại như thế, sau lưng lại không có đại tông môn hậu thuẫn, rất dễ dẫn tới họa sát thân. Còn lời thề, quên đi a, đồ chơi này, ta không tin.

Tần Tử Lăng nói.

Kiếm Bạch Lâu nghe vậy khóe miệng nhịn không được khẽ động vài lần, không biết nói gì.

Người tu đạo, vẫn rất là kiêng kỵ lời thề.

- Vậy đến tột cùng, ngươi muốn ta làm thế nào?

Bạch Vũ Liệt Dương đường đường là võ đạo tông sư bị lời này của Tần Tử Lăng dọa cho, vẫn phải muốn khóc mấy lần.