← Quay lại trang sách

Chương 446 Ngươi chính là người tu thần

Mở rộng tâm thần, để cho thần hồn của ta tiến vào Nê Hoàn Cung của ngươi, sau đó ngươi thành tâm thành ý cúng bái ta, tôn ta làm chủ.

Tần Tử Lăng nói.

- Ngươi là người tu thần!

Sắc mặt Bạch Vũ Liệt Dương đại biến, thoát miệng kinh hô.

- Không được sao?

Tần Tử Lăng hỏi.

Bạch Vũ Liệt Dương nhìn Tần Tử Lăng, lòng tràn đầy chấn động cùng đắng chát.

Hắn đây là cái gì mà chịu khổ như vậy a! Khi không lại đi trêu chọc một vị cường giả khủng bố như vậy.

Giờ khắc này, Bạch Vũ Liệt Dương có một loại cảm giác như muốn vặn óc của Sử Việt Kim ra xem bên trong có gì.

- Rất xin lỗi, ta cũng không muốn. Nhưng ngươi đã chọc phải ta, song phương đã kết xuống mối thù, loại người giống như ngươi, ta muốn an tâm, chỉ có hai con đường, một là giết ngươi; hai chính là triệt để thu phục ngươi. Đương nhiên quyền lựa chọn sinh tử vẫn là ở trong tay ngươi.

Tần Tử Lăng theo sát nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

- Ta là võ đạo tông sư, khí huyết như diễm, thần hồn cường đại, thần hồn của ngươi có thể chịu được khí huyết liệt diễm của ta sao

Hồi lâu, Bạch Vũ Liệt Dương mở cái miệng đắng chát hỏi.

- Đổi thành trước đây, đúng là có chút trắc trở, nhưng bây giờ không có vấn đề, then chốt là ngươi có chịu thả xuống chấp niệm chấp niệm, mở rộng tâm thần.

Tần Tử Lăng trả lời.

Trước đó vài ngày, lúc toàn bộ xương sọ trung tầng đều luyện thành, có khí huyết không ngừng trào lên Nê Hoàn Cung, thần hồn lại tư dưỡng ngày đêm, đương nhiên còn có phần luyện khí đạo góp vào.

Hiện tại, thần hồn của Tần Tử Lăng đã vô cùng cường đại, hơn nữa cũng dòm ngó dò được rất nhiều tia áo nghĩa của âm dương sinh tử, quang minh hắc ám.

Mặc dù Bạch Vũ Liệt Dương là võ đạo tông sư, Tần Tử Lăng vẫn có thể gieo xuống hạt giống tín ngưỡng vào thần hồn của hắn..

Tuy Bạch Vũ Liệt Dương biết rõ đáp án này, nhưng sau khi nghe xong, vẫn khó tránh khỏi chấn động.

Sau chấn động chính là lựa chọn chật vật.

Vẻ mặt Kiếm Bạch Lâu bình tĩnh nhìn Bạch Vũ Liệt Dương, cũng không có chút vẻ thương hại nào.

Tất cả đều là tự tìm, làm gì gọi là đáng thương.

Huống hồ, Bạch Vũ Liệt Dương có thể bái tại làm môn hạ của Tần Tử Lăng, nhìn trước mắt thì giống như một trận tai họa, mất đi tự do, nhưng theo Kiếm Bạch Lâu lý giải về Tần Tử Lăng, chỉ cần tiếp theo, Bạch Vũ Liệt Dương quay đầu là bờ, trở thành một người tốt, thì có lẽ đây là một trận tạo hóa đối với hắn.

- Tốt, Bạch Vũ Liệt Dương ta nguyện tôn ngươi là chủ nhân.

Hồi lâu, Bạch Vũ Liệt Dương cuối cùng vẫn cúi đầu hắn xuống đất, quỳ một chân trên đất nói.

- Vậy thì bắt đầu đi.

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

- Vâng, chủ nhân!

Bạch Vũ Liệt Dương ngồi xếp bằng, thu liễm khí huyết, mở rộng tâm thần.

Một vị chiến thần nở rộ ra kim quang, sau đầu treo lên một vòng sáng Thái Cực, không ngừng thôi diễn áo nghĩa của âm dương sinh tử, hắn nhảy ra từ trong đại não của Tần Tử Lăng, nhìn tới vô cùng uy nghiêm, không thể khinh nhờn.

Thần hồn chui vào mi tâm của Bạch Vũ Liệt Dương.

Bạch Vũ Liệt Dương liền thấy được ở trong vũ trụ bao la, Tần Tử Lăng ngồi ngay ngắn ở hư không, quanh thân có một đạo tinh hà vờn quanh, sau đầu có một vòng sáng, không ngừng thôi diễn âm dương sinh tử, uy nghiêm to lớn vô biên.

Giờ khắc này, đừng nói là Bạch Vũ Liệt Dương có muốn thần phục hay không, coi như hắn không có tâm tư này, nhưng bây giờ thần hồn của Tần Tử Lăng đã tiến nhập Nê Hoàn Cung hắn, khiến cho thần hồn của hắn trực để sinh ra dị tượng, tâm thần cũng chập chờn, không tự chủ được sản sinh ra lòng thành kính cúng bái.

- Bái kiến chủ nhân!

Bên trong Nê Hoàn Cung, thần hồn của Bạch Vũ Liệt Dương không tự chủ được tâm thành ý liền quỳ rạp đầu xuống đất, quỳ bái.

Một điểm kim sắc quang mang rơi vào bên trong thần hồn của Bạch Vũ Liệt Dương, không ngừng lớn mạnh, trở thành hạt giống tín ngưỡng.

Rất nhanh, sau đó thần hồn của Tần Tử Lăng lại lui ra khỏi Nê Hoàn Cung của Bạch Vũ Liệt Dương, một lần nữa trở về cơ thể.

Sau khi thần hồn trở về lại vị trí cũ, Tần Tử Lăng mới dẫn Bạch Vũ Liệt Dương đến khấu đầu với Kiếm Bạch Lâu.

Lúc này, Bạch Vũ Liệt Dương mới biết Kiếm Bạch Lâu cùng Tần Tử Lăng là quan hệ thầy trò.

- Nói tới, mấy năm trước, ta đã giúp Kim Liệt Môn một chuyện.

Tần Tử Lăng đợi mọi chuyển đã ổn thỏa mới bắt đầu nói.

- Ý của chủ nhân là sao?

Gương mặt Bạch Vũ Liệt Dương lộ vẻ nghi hoặc.

- Mấy năm trước, ta giúp ngươi giết chết một tên nội gián của U Minh Giáo, chính là Long Khiếu Thiên.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Long Khiếu Thiên là do chủ nhân giết? Hắn là giáo đồ của U Minh Giáo?

Vẻ mặt Bạch Vũ Liệt Dương có hơi giật mình ngoài ý muốn.

- Xác thực là một trong những Minh Sứ dưới trướng của Hận Thiên. Chẳng qua hiện nay mặc dù phân điện của U Minh Giáo ở Tây Vân Châu đã bị nhổ tận gốc, Hận Thiên cũng đã bị ta giết chết, nhưng rất khó cam đoan rằng Kim Liệt Môn của ngươi không còn dư nghiệt của U Minh Giáo.

Tần Tử Lăng nói.

- Hận Thiên vậy mà lại chết trong ngươi...

Bạch Vũ Liệt Dương nghe vậy, so với việc nghe ra Long Khiếu Thiên là nội gián của U Minh Giáo cài vào còn sợ hơn, lập tức, trong đầu hắn như được khai khiếu, liên tưởng đến rất nhiều chuyện.

Nhất thời, Bạch Vũ Liệt Dương cảm thấy một luồng hơi lạnh từ bàn chân đang dâng trào.

- Chậm chút, ngươi và ta giả bộ đã bắt tay giảng hòa, sau đó lại đưa ta đi một vòng ở Kim Liệt Môn, ta nghĩ ta có thể giúp ngươi phân biệt ra ai là dư nghiệt của U Minh Giáo.

Tần Tử Lăng nói.

- Làm phiền chủ nhân.

Bạch Vũ Liệt Dương hơi hơi khom người nói.

- Kim Liệt Môn của ngươi, ngoài công pháp luyện tạng của Kim Cương Liệt Diễm Chưởng, còn nắm giữ công pháp luyện tạng nào khác không, ví dụ như Hàn Thiết Chưởng, Điệp Lãng Kình?

Tần Tử Lăng lúc lắc tay, sau đó hỏi.

Về phương diện võ đạo, hắn vẫn còn thiếu ba môn công pháp luyện tạng này.

- Hồi chủ nhân, truyền thừa của Kim Liệt Môn ngắn ngủi, không so được với một vài võ đạo tông môn, đại gia tộc chân chính ở Đại Tề Quốc, chỉ có bọn họ mới sưu tầm nhiều loại võ đạo công pháp, thậm chí bao gồm cả công pháp luyện tạng. Còn về phần Kim Liệt Môn cũng chỉ sưu tầm Kim Cương Liệt Diễm Chưởng.

Bạch Vũ Liệt Dương trả lời.

- Được rồi.

Mặc dù Tần Tử Lăng đã sớm biết là kết quả này, nhưng nghe vậy vẫn hơi có chút thất vọng, gật đầu nói:

- Ngươi mang công pháp luyện tạng của Kim Cương Liệt Diễm Chưởng cho ta mượn xem một chút.

Bạch Vũ Liệt Dương thấy Tần Tử Lăng hỏi hắn, muốn mượn công pháp "Kim Cương Liệt Diễm Chưởng", cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, bởi vì vừa rồi, lúc Tần Tử Lăng thi triển kình lực chính là dùng "Kim Cương Liệt Diễm Chưởng".

- Đây là công pháp luyện tạng bản chép tay của Kim Cương Liệt Diễm Chưởng. Ta cũng không biết tại sao tổ sư gia của Kim Liệt Môn lại viết tay ra, nhưng có lẽ sẽ không khác với bản chính. Đương nhiên nếu như chủ nhân cần, ta sẽ đi lấy cho ngươi xem, dẫu sao nơi cất công pháp cũng không phải là chỗ bí mật gì.

Bạch Vũ Liệt Dương lấy một cuốn sách cất ngay trong ngực, hai tay dâng lên cho Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng lấy ra cuốn sách, đại thể lật nhìn một chút, gật đầu nói:

- Cái này là được rồi, không cần phải xem bản chính

Theo tu vi không ngừng tăng lên, Tần Tử Lăng hiện tại đã cố nhãn lực độc đáo, hơn thế lý giải của hắn đối với võ đạo đã đến mức kinh người.

Một vài chỗ thiếu sót trên công pháp, hắn chỉ cần tu luyện đến là có thể sung vào, chỉ là lấy cảnh giới hôm nay của hắn, muốn bổ sung đủ công pháp luyện của "Kim Cương Liệt Diễm Chưởng" vẫn rất khó, rốt cuộc thì hắn vẫn cần bản ghi chép của tiền nhân cũng như pháp môn, bằng không Tần Tử Lăng cũng không cần phải chạy đôn chạy đáo đi tìm công pháp.

- Ta thấy, kỳ thực tu vi võ đạo của ngươi rất cao, nhưng vẫn chỉ ở cảnh giới tiểu tông sư, không có biện pháp bước vào cảnh giới trung tông sư.

Tần Tử Lăng thu hồi cuốn sách, nhàn nhạt nói.