Chương 447 Nhận chủ
Nhãn lực của chủ nhân hơn người, năm đó lúc ta hiểu được số mệnh con người, cũng là lúc ta dẫn khí kình vào luyện nội tạng, luyện tới tì tạng trở thành tiểu tông sư, sau đó ta thử luyện phổi, chỉ luyện thứ này, ta đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng vẫn chưa thể luyện được hoàn toàn. Bây giờ dù cho ta là tông sư, khí huyết cũng bắt đầu xuống dốc, sợ rằng đời này sẽ không còn hi vọng đột phá trung tông sư.
Bạch Vũ Liệt Dương nói đến phía sau, không nhịn được mà thổn thức.
Can tâm tỳ phế thận, bên trong ngũ tạng, yếu ớt khó luyện nhất chính là trái tim.
Chỉ cần phần tim có vấn đề gì, chính là đi đời nhà ma.
Nhưng một khi luyện thành, cũng là chỗ biến hóa lớn nhất.
Bởi vì một khi luyện thành trái tim, là có thể không ngừng cung cấp khí huyết cường đại thuần luyện, không ngừng chuyển hóa thành kình lực, thực lực võ đạo tông sư cũng được đề thăng kịch liệt, được xưng là đại tông sư.
Trước đại tông sư, luyện bốn phần còn lại không phân trước sau, mỗi lần luyện thành hai loại khí tạng sẽ có thể tăng lên một tiểu cảnh giới.
Tâm chúc hỏa, theo lý mà nói "Kim Cương Liệt Diễm Chưởng" là công pháp hỏa thuộc tính, Bạch Vũ Liệt Dương cần phải bắt đầu từ trái tim để luyện tạng. Nhưng trái tim yếu ớt khó luyện nhất, cho nên đại võ sư tu luyện công pháp hỏa thuộc tính thường chọn luyện tì tạng đầu tiên..
Tì tạng thuộc thổ, hỏa sinh thổ, có hỏa thuộc tính tương trợ, dễ dàng luyện thành tì tạng.
Thổ lại sinh kim, phế thuộc kim, cho nên Bạch Vũ Liệt Dương luyện phổi ở loại khí tạng thứ hai.
Kết quả hơn hai mươi năm cũng không thể luyện thành.
- Luyện tạng khó như vậy sao?
Tần Tử Lăng cau mày nói.
- Hồi chủ nhân, kỳ thực vấn đề lớn nhất của luyện tạng là tiến độ không đuổi kịp với tốc độ suy bại của khí huyết. Ta luyện khí tạng đầu tiên thì tương đối thuận lợi, bởi vì khí huyết của ta vẫn còn đang ở trạng thái đỉnh phong, mỗi ngày đều vững bước tu luyện. Nhưng đến phổi, khí huyết của ta đã xuống dốc không phanh, khí huyết cần thiết để luyện tạng cũng dần không đủ, tiến độ cũng tạm chậm lại.
Tiến độ một khi chậm lại, tuổi tác một khi tăng lên, khí huyết sẽ ngày càng không đủ, tiến độ thì càng thêm chậm, thực sự là như dẫm chân tại chỗ, cho nên tu luyện võ đạo nhất định phải tiến bộ dũng mãnh, một khắc cũng không thể để lỡ.
Bạch Vũ Liệt Dương trả lời.
Lúc trả lời, Bạch Vũ Liệt Dương nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt tràn đầy ước ao.
Bởi vì hiện tại Tần Tử Lăng mới hai mươi lăm tuổi, chiến lực võ đạo đã kinh khủng như thế, có thể thấy được căn cơ vững chắc đến nhường nào, khí huyết hùng hồn, một khi bắt đầu luyện tạng, tất nhiên là thế như chẻ tre, tuyệt đối sẽ không giống như hắn, từng bước chậm lại, cuối cùng là thụt lùi.
- Thì ra là thế.
Vẻ mặt Tần Tử Lăng thoải mái gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, nói:
- Ta xưa nay thưởng phạt phân minh, ngươi bây giờ là thủ hạ của ta, lại dâng lên một quyển công pháp ta cần, coi như là lập một công. Hôm nay ta sẽ giúp ngươi một tay, để ngươi trở thành trung tông sư, hy vọng về sau ngươi có sẽ vì Vô Cực Môn mà ra sức, đừng lại làm ra bộ dáng không phân biệt thị phi, làm ra chuyện ỷ mạnh hiếp yếu.
Nói xong, Tần Tử Lăng lấy ra một quả Thăng Long Quả.
- Đây là...
Bạch Vũ Liệt Dương vừa nhìn thấy Thăng Long Quả trong tay Tần Tử Lăng, lập tức cảm thấy khí huyết trong cơ thể rục rịch, hai mắt không khỏi bỗng nhiên sáng ngời.
- Đây gọi là Thăng Long Quả, kỳ thực khoảng cách ngươi đột phá đến trung tông sư không có bao nhiêu. Thế nhưng khí huyết lại tuốt xuống dốc, vậy nên khoảng cách này lại càng ngày càng xa. Thăng Long Quả này chất chứa thần lượng kỳ năng, sau khi ngươi ăn vào, nhất định sẽ không có vấn đề khi đột phá đến trung tông sư, nếu như hiệu quả tốt, có lẽ còn có thể trì hoãn suy bại khí huyết của ngươi, nếu như tương lai ngươi có cơ duyên tốt, có lẽ có hy vọng đột phá đại tông sư.
Tần Tử Lăng nói.
- Cái gì!
Bạch Vũ Liệt Dương nghe vậy cả người suýt chút nữa đã muốn nhảy lên, tròng mắt trừng tròn, dám không tin vào những gì hắn nghe được.
Tần Tử Lăng thấy thế cười nhạt, Thăng Long Quả nhẹ nhàng bay về phía Bạch Vũ Liệt Dương.
- Thật cảm tạ chủ nhân đã ban thưởng!
Thể thể Bạch Vũ Liệt Dương chấn động mạnh một cái, sau đó hai tay vội vã bưng lấy Thăng Long Quả đang rơi xuống, sau đó lại quỳ xuống đất bái tạ.
- Ta hiện tại ban thưởng cho ngươi, là bởi vì ngươi có công lao, cũng thương cảm ngươi tu hành không dễ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, sau này nếu có làm chuyện thương thiên hại lý, bất cứ giá nào ta cũng sẽ giết ngươi!
Thần sắc của Tần Tử Lăng nghiêm túc nói.
- Liệt Dương tuân pháp chỉ của chủ nhân, tuyệt không dám làm ác!
Vẻ mặt Bạch Vũ Liệt Dương nghiêm nghị nói.
- Cất Thăng Long Quả đi, đứng lên.
Tần Tử Lăng thấy thế gật đầu, nói.
- Vâng!
Bạch Vũ Liệt Dương đứng dậy, sau đó lòng tràn đầy vui vẻ cất Thăng Long Quả vào nhẫn trữ vật.
- Trước tiên hãy gọi Sử Kim Việt vào đi.
Tần Tử Lăng nói.
- Được!
Bạch Vũ Liệt Dương khom người.
Rất nhanh, Sử Việt Kim bị gọi vào.
Cửa đại điện lại ầm ầm đóng lại lần thứ hai.
- Nghịch đồ, còn không mau quỳ xuống bái tội với Tần công tử!
Sau khi đại điện đóng cửa, Bạch Vũ Liệt Dương trầm giọng quát nói.
- Sư tôn!
Sử Việt Kim nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến, không dám tin nhìn về phía sư phụ mình.
- Nghịch đồ, ngươi nghe không hiểu lời vi sư nói sao?
Bạch Vũ Liệt Dương thấy thế gầm lên nói, bàn tay đã giơ lên, kình lực phụt lên, trên không trung ngưng tụ thành một cái bàn tay liệt diễm to lớn, chụp xuống một chưởng về phía Sử Việt Kim.
Thực lực Sử Việt Kim thua xa Bạch Vũ Liệt Dương, hơn nữa cũng không dám xuất thủ phản kháng, lập tức "thình thịch" một tiếng, trực tiếp bị bàn tay liệt diễm này trấn áp xuống dưới đất, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.
- Có phải cảm thấy rất kỳ quái không?
Tần Tử Lăng nhìn Sử Việt Kim mỉm cười hỏi nói.
Lời còn chưa dứt, không trung đột nhiên xuống hiện nhánh hỏa diễm, hỏa diễm hóa roi quất mấy cái vào gương mặt anh tuấn của Sử Việt Kim.
Gương mặt Sử Việt Kim lập tức xuất hiện mấy vết dây roi, đau đến nước mắt phải chảy ra..
- Vì sao? Vì sao?
Sử Việt Kim vừa sợ vừa giận mà rống lên nói.
- Hiện tại mới biết hỏi vì sao, đã đã quá muộn. Lúc ngươi bắt nạt Vân Lam, nên hỏi xem chính mình, làm chuyện ác sẽ có kết cục như thế nào.
Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.
- Không! Sư tôn buông ta ra!
Sử Việt Kim giãy dụa nói.
Bạch Vũ Liệt Dương thấy thế đang muốn dùng sức tiếp tục trấn áp Sử Việt Kim, nhưng Tần Tử Lăng lại giơ giơ tay, ra hiệu hắn buông ra.
Bạch Vũ Liệt Dương chỉ đành buông ra.
Bạch Vũ Liệt Dương vừa buôn ra, cả người Sử Việt Kim liền nhảy lên từ trên mặt đất, kình lực toàn thân bỗng nhiên vận chuyển, áo bào màu tím trên thân cũng bay phất phới.
- Hừ!
Tần Tử Lăng lại cười lạnh một tiếng, một bàn tay liệt diễm lại tiếp tục ấn cái đầu hắn xuống đất.
Sử Việt Kim thấy thế giơ chưởng lên đánh tới.
- Răng rắc!
Một tiếng.
Cánh tay của Sử Việt Kim trực tiếp bị bẻ gãy, xương trắng nõn từ khuỷu tay xuyên ra khỏi da thịt, nhìn tới cực kỳ đáng sợ.
Nhưng bàn tay liệt diễm cũng không có dừng lại, tiếp tục rơi xuống.
- Thình thịch!
Cả người Sử Việt Kim lại bị trấn áp ở trên mặt đất lần nữa, máu tươi từ hắn cánh tay bị bẻ gãy không ngừng chảy mà ra, nhiễm đỏ mặt đất.
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Sử Việt Kim mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt hoảng sợ cùng không dám tin tưởng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mới vừa rồi hắn còn là một tên vô danh bị trọng thương, nhưng bây giờ thực lực lại cường đại như vậy, ngay cả một chưởng cũng không đỡ nổi.
- Hiện tại biết tại sao rồi a?
Tần Tử Lăng cười lạnh một tiếng, đột nhiên thần hồn nhảy ra, trấn áp Sử Việt Kim đang hoảng sợ.