← Quay lại trang sách

Chương 451 Nói như thế, chữ Hưng lót trong tên ngươi?

Đúng vậy a!

Tần Điền Trù gật đầu nói, cảm khái vài câu, sau đó hỏi:

- Ta nghe mẹ ngươi nói, ngươi năm nay hai mươi sáu tuổi, chỉ là không biết hôm nay ngươi có tu vi gì?

- Hồi bá phụ, ta hiện tại có tu vi luyện cốt hậu kỳ.

Tần Tử Lăng cũng sẵn lòng trả lời thật về tu vi.

Về phần tam đạo đồng tu, còn có thực lực chân chính, Tần Tử Lăng chắc chắn sẽ không tiết lộ.

- Hai mươi sáu tuổi,tu vi luyện cốt hậu kỳ, tốt! Tốt!

Tần Điền Trù nghe vậy liên tục gọi tốt, nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt yêu thích cùng ước ao.

- Tuổi tác của ngươi lại có tu vi này, cho dù đặt ở Võ Châu cũng coi như là xuất sắc, một khi trở lại Tần gia Võ Châu, tương lai tất có hi vọng trở thành võ đạo tông sư.

- Không giống ta, thật sự là không có thiên phú luyện võ, gia tộc mất rất nhiều tâm huyết trên người ta, tuổi đã cao vẫn chỉ là tu vi hóa kình, đời này cũng không biết có hi vọng trở thành đại võ sư hay không. Bây giờ cũng chỉ có thể giúp gia tộc làm chân chạy việc, hoặc là đi sao chép công văn.

Nói đến đây, Tần Điền Trù lắc đầu liên tục.

Đôi nam nữ trung niên ngồi bênh cạnh Tần Điền Trù nghe hắn nhắc tới võ đạo tông sư, lại nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt toát ra một vệt hâm mộ.

Thân phận của bọn họ không giống với Tần Tử Lăng, mặc dù có thiên tư, nhưng phải ra sức cho Tần gia, lập chiến công và liên tục đổ máu thì Tần gia mới dành tài nguyên cho bọn họ, trợ giúp bọn họ đột phá.

Không giống Tần Tử Lăng, là con cháu Tần gia, hơn nữa còn thuộc về chủ mạch, chỉ cần có thiên phú, Tần gia khẳng định tận lực bồi dưỡng.

- Võ đạo tông sư?

Hai mắt Tần Tử Lăng "hơi hơi sáng ngời", nói:

- Không dối gạt bá phụ, ta hiện tại còn thiếu công pháp luyện tạng. Không biết Tần gia Võ Châu có công pháp luyện tạng của Hàn Thiết Chưởng hay không?

Công pháp luyện tạng của Hàn Thiết Chưởng không chỉ có liên hệ đến Tần Tử Lăng, hơn nữa đám Trịnh Tinh Hán cũng đang luyện Hàn Thiết Chưởng.

- Võ Châu có thể nói là thánh địa võ đạo của Đại Tề Quốc, hội tụ võ học các nơi, mà Tần gia ta chính là hào môn vọng tộc có truyền thừa lâu nhất ở Võ Châu, tích lũy từng đời một, cất giữ hơn trăm loại võ học, mà công pháp luyện tạng, ít nhất cũng phải có bảy tám bộ a, nhưng cụ thể là có bao nhiêu, bá phụ có tu vi thấp, không có tư cách đọc qua công pháp luyện tạng.

- Nhưng Hàn Thiết Chưởng ở Đại Tề Quốc cũng xem như như được lưu truyền rộng rãi, tổ thượng Tần gia cũng từng xuất hiện qua một vị võ đạo tông sư tu luyện Hàn Thiết Kình, cho nên công pháp luyện tạng của Hàn Thiết Chưởng nhất định sẽ có. Cho dù không có, chỉ cần ngươi có thể tu luyện, Tần gia cũng sẽ nghĩ biện pháp.

- Đây vẫn chỉ là về phương diện võ học, trên thực tế, về phương diện luyện khí, nhiều đời Tần gia chúng ta cũng cất giấu không ít công pháp, trong đó cũng có công pháp tu luyện pháp nguyên.

Tần Điền Trù nhẹ nhẹ vuốt vuốt chòm râu, gương mặt lộ một tia vẻ tự hào.

- Vọng tộc thượng châu quả nhiên vẫn là vọng tộc thượng châu, tông môn cùng vọng tộc ở Tây Vân Châu căn bản không thể so được a!

Tần Tử Lăng nghe nói Tần gia Võ Châu không chỉ có công pháp võ học, mà công pháp luyện khí cũng không ít, không khỏi giật mình, sau đó lại là vui vẻ.

Hiện tại, hắn còn thiếu hai môn công pháp luyện tạng, cũng thiếu hai môn công pháp luyện pháp nguyene..

- Nghe ý của bá phụ, nếu như ta đến Tần gia Võ Châu, là có thể tùy ý đọc qua công pháp luyện tạng?

Rất nhanh, Tần Tử Lăng hỏi.

- Đó là đương nhiên, ngươi là con cháu Tần gia, thiên phú lại cao, cũng đã là luyện cốt hậu kỳ, một khi nhận tổ quy tông, chắc chắn sẽ thuộc dạng bồi dưỡng trọng điểm của Tần gia, không chỉ có công pháp luyện tạng, mà ngay cả tài nguyên tu hành của ngươi, Tần gia cũng sẽ tận lực cung cấp. Đương nhiên, Tần gia bồi dưỡng ngươi như vậy, sau này ngươi khẳng định không thể phản bội gia tộc, gia tộc có việc, gặp nạn, ngươi cũng cần xuất lực.

Tần Điền Trù trả lời.

- Quả nhiên có chỗ dựa vẫn khác bọt a!

Tần Tử Lăng nghe vậy, trong lòng âm thầm cảm khái một câu, thần sắc trên mặt rùng mình nói:

- Chỉ cần không phải vi phạm chuyện làm trái với lương tâm, thân là con cháu Tần gia, đương nhiên nguyện ý góp một phần sức lực cho gia tộc.

Tần gia Võ Châu, xem ra hắn phải đến một chuyến.

- Ha ha, ngươi cứ yên tâm, Tần gia Võ Châu ta luôn đặt hiếu, kính, trung, tin, lễ, nghĩa, liêm, sỉ lên đâu, sao có thể để cho con cháu đi làm chuyện thương thiên hại lý! Nếu có người dám làm như vậy, chắc chắn sẽ bị xử gieo gia quy.

Tần Điền Trù vuốt râu cười nói, nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt càng thêm một phần tán thưởng.

- Lẽ ra nên như vậy, tiên phụ cùng gia mẫu thuở nhỏ đã dạy ta đối nhân xử thế, ta tuyệt đối không dám vi phạm.

Tần Tử Lăng nói.

- Ngươi có phần nhận thức này, ta cũng yên lòng, bằng không nếu gia tộc bồi dưỡng ra một tên nghịch đồ làm xằng làm bậy, ngược lại là làm nhục danh tiếng Tần gia ta.

Tần Điền Trù nói.

- Vậy mấy ngày tới, chất nhi sẽ giải quyết mọi chuyện trong nhà, sau đó theo bá phụ về Võ Châu.

Tần Tử Lăng nói.

- Qua hai tháng nữa chính là ngày đại điển tế tổ của Tần gia ta, ngươi chỉ cần đến Võ Châu trước ngày này.

Tần Điền Trù nói.

- Được.

Tần Tử Lăng gật đầu nói.

...

Một tháng sau, bên ngoài của Võ Châu, một trong tứ đại thượng châu của Đại Tề Quốc, một vị nam tử trẻ tuổi cưỡi một con Vân Báo Mã đứng trên một ngọn núi, quan sát xa xa.

Đó là một mảnh không gian bao la, ở giữa vùng đất, mọc lên một tòa thành trì to lớn không gì sánh được.

Tường thành cao gần trăm mét, đều được xây bằng cự thạch màu xanh, dài rộng trên trăm dặm, cũng không biết hao phí bao nhiêu nhân lực cùng vật lực mới có thể kiến tạo được một tòa thành như thế này.

Bên trong tường thành, phòng ốc cao lớn san sát nối tiếp nhau, một con đường rộng rãi, sông ngòi giăng khắp nơi, chia cắt tòa thành này thành mấy khu vực.

Xa xa nhìn lại, phảng phất là một bàn cờ vây khổng lô.

Trong thành, bóng người chi chít, xa xa nhìn lại tựa như một tổ kiến.

Đừng nói là Phương Sóc Quận, ngay cả châu thành của Tây Vân Châu mà so với châu thành của Võ Châu, cũng chỉ là một tòa thành nát so với một cái huyện thành.

Nội ngoại châu thành, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có người bay lên rơi xuống.

Những người này hoặc là cưỡi phi cầm, hoặc là ngự khí, hoặc là ngự bảo, vậy mà tạo thành một cảnh tượng giao thông nhộn nhịp.

Mà ở châu thành của Tây Vân Châu, người cưỡi phi cầm có lẽ thỉnh thoảng sẽ có thể nhìn thấy, nhưng ngự khí, ngự bảo thì rất hiếm gặp, có thể nói cả năm mới có một hai người.

- Trách không được Chúc tỷ nói tài nguyên chân chính của Đại Tề Quốc, thực lực của một nước đều tập trung ở tứ đại thượng châu cùng thủ đô. Ai nắm giữ tứ đại thượng châu cùng thủ đô, cơ bản là nắm giữ được Đại Tề Quốc. Trung châu so với thượng châu, quả nhiên vẫn có chênh lệch a.

Tần Tử Lăng ngóng về cảnh tượng nguy nga nơi xa xăm, không khỏi cảm khái, đồng thời cũng cảnh cáo bản thân nhất định phải khiêm tốn cẩn thận, không thể bành trướng tự mãn.

Mấy năm này, Tần Tử Lăng tiến bộ thần tốc, nhất là hơn một năm trước, chiếm được tuyệt đại tài nguyên ở chiến khư, hơn một năm nay, không chỉ thực lực của hắn tăng mạnh, hơn nữa bên trong Dưỡng Thi Hoàn đã giúp đám cương thi đột phá lên Kim Thi trung giai, chỉ có Ứng Báo còn là Kim Thi hạ giai, còn có ba tên ma đầu cấp tông sư.

Có thể nói, hiện tại Tần Tử Lăng muốn giết tiểu tông sư thì giống như là chặt đồ ăn, đứng ở Tây Vân Châu, loại trung châu, đưa mắt xung quanh sẽ thấy bản thân vô địch, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nảy sinh một tia coi thường thiên hạ.