← Quay lại trang sách

Chương 452 Võ Châu

Bây giờ nhìn về nơi xa xa, Võ Châu to lớn, lập tức cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, khiến cho Tần Tử Lăng không tự chủ được bắt đầu cảnh tỉnh lại chính mình.

Ruổi ngựa xuống núi, cách châu thành Võ Châu càng ngày càng gần, Tần Tử Lăng lại càng cảm thấy chấn động trước vẻ nguy nga hùng vĩ của tòa thành, người tại đây thành lớn trước mặt quả là liền cùng con kiến hôi giống nhau.

- Thực sự là khó có thể tưởng tượng a, vậy mà biết có hùng vĩ như vậy thành trì!

Tần Tử Lăng đứng trên quan đạo nối thẳng đến cửa thành, ngửa đầu nhìn lên thành trì to lớn, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, tựa như nông phu lần đầu tiên vào thành

- Di, lão đệ ngươi vậy mà cũng chạy tới Võ Châu rồi a!

Đang lúc Tần Tử Lăng còn khiếp sợ trước vẻ hùng vĩ này, đột nhiên phía sau lại vang lên một đạo thanh âm tục tằng.

Tần Tử Lăng nghe vậy còn chưa kịp quay đầu, liền cảm thấy phía sau có một trận gió thổi tới, tiếp theo đã thấy một vị đại hán khôi ngô cưỡi trên Ô Long Câu.

Ô Long Câu, đầu rồng thân ngựa, toàn thân là một bộ lông màu đen phát sáng, là một con ngựa dị thú nhị phẩm.

Đại hán này mang vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng nhìn thấy đại hán khôi ngô này, cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Sáu ngày trước đó, hắn có duyên gặp qua vị đại hán khôi ngô này ở Thái Quảng Châu.

Lúc đó hai người cũng vừa hay gặp phải chuyện bất bình, đều không hẹn mà cùng xuất thủ bênh vực kẻ yếu.

Sau đó song phương cũng không nói chuyện với nhau, chỉ là gật đầu ra hiệu lẫn nhau một cái, liền mỗi người đi một ngả, kết quả không nghĩ tới sau sáu ngày, lại gặp nhau tại Võ Châu.

- Thật đúng là nhân sinh, không hẹn cũng gặp a!

Tần Tử Lăng thấy đại hán khôi ngô này, không khỏi cảm khái một câu.

- Ha ha, xem ra lão đệ ngươi cũng là người đọc sách, xuất khẩu thành thơ. Không giống lão Tần ta, chỉ có thể học võ, vừa đọc sách, liền cảm thấy đang có búa bổ vào đầu.

Đại hán khôi ngô đĩnh đạc nói.

Tần Tử Lăng cũng không quen thân với đại hán khôi này, thấy hắn nói như thế cũng chỉ cười cười, không có tiếp lời.

Nhưng đại hán này khẳng định là người thích nói chuyện, thấy Tần Tử Lăng không có tiếp lời, lại nói:

- Lão đệ ngươi, khẳng định là lần đầu đến Võ Châu a?

- Đúng thế.

Tần Tử Lăng gật đầu, tuy tâm không muốn, nhưng một bộ dáng nông phu lần đầu vào thành như hắn đã lọt vào mắt của đại hán khôi ngô, muốn không nói cũng không được a.

- Hắc hắc, ta đây đã đi được hai lần, lần này tới Võ Châu là tham gia đại điển tế tổ của Tần gia. Tần gia Võ Châu, ngươi nghe nói qua chưa? Đây chính là hào môn vọng tộc ở Võ Châu, phóng mắt toàn bộ Đại Tề Quốc, đây cũng thuộc dạng đỉnh lưu! Ta đây là thuộc nhánh Thanh Quân Châu của Tần gia Võ Châu.

Vẻ mặt đại hán khôi ngô tự hào nói.

- Ngươi là tới tham gia đại điển tế tổ của Tần gia? Ngươi là con cháu Tần gia?

Tần Tử Lăng ngoài ý muốn nói.

- Hắc hắc, đúng a! Lần này ta sẽ ở lại Võ Châu nửa năm đến một năm, ta thấy ngươi có lòng hiệp nghĩa, lão Tần ta đây thấy rất hợp ý. Nếu như ngươi ở Võ Châu gặp phải khó khăn gì, cứ tới Tần phủ tìm ta. Đúng rồi, ta đây gọi là Tần Hưng Bảo, ngươi báo tên ta cũng được rồi.

Đại hán khôi ngô nói.

- Khụ khụ, kiến long tại điền tử, chữ hưng của ngươi là trong hưng thịnh?

Tần Tử Lăng biểu tình trở nên khá là kinh ngạc.

- Đúng a, có vấn đề gì không? Không đúng, sao ngươi lại rõ sắp xếp thứ tự bối phận của Tần gia, chẳng lẽ ngươi cũng là con cháu của Tần gia a?

Tần Hưng Bảo nghe vậy thoát miệng gật đầu, theo đó là biểu tình kinh ngạc.

- Ta cũng không có ý gì, ta gọi là Tần Tử Lăng, cũng đến Võ Châu tham gia đại điển tế tổ Tần gia.

Tần Tử Lăng mỉm cười nhìn Tần Hưng Bảo, nói.

Tần Hưng Bảo nhìn vẻ mặt mỉm cười của Tần Tử Lăng, biểu tình lập tức cứng đờ lại, chòm râu dày đặc dưới miệng đột nhiên đỏ rực lên, một hồi lâu sau, Tần Hưng Bảo mới chắp tay với Tần Tử Lăng nói:

- Hưng Bảo gặp qua tộc thúc.

- Miễn lễ.

Tần Tử Lăng mỉm cười lúc lắc tay, sau đó nói:

- Ngươi nếu đã tới Võ Châu, nói như vậy ngươi cũng biết đường tới Tần phủ đi như thế nào a?

- Đúng vậy, tộc thúc theo ta đi là được rồi.

Tần Hưng Bảo rất nhanh liền khôi phục như bình thường, nhếch miệng cười nói.

- Vậy vừa vặn, ta còn đang chuẩn bị tìm người hỏi đường đây.

Tần Tử Lăng nói...

- Hắc hắc, ta cũng xem như có duyên với tộc thúc, vậy mà trùng hợp đụng mặt nhau. Đúng rồi, tộc thúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

Không còn vẻ lúng túng như ban đầu, Tần Hưng Bảo rất nhanh đã trở nên phóng khoáng hơn nhiều.

- Hai mươi sáu tuổi.

Tần Tử Lăng trả lời, run run dây cương, ruổi ngựa vào thành.

Tần Hưng Bảo thấy thế liền vội vàng đuổi theo, kề ngựa với Tần Tử Lăng mà nói:

- Tộc thúc thật trẻ tuổi a, ta đây đã ba mươi hai tuổi. Không biết hiện tại tộc thúc có tu vi gì?

Lần trước Tần Tử Lăng mới chuẩn bị ra tay bênh vực kẻ yếu, nhóm người xấu đã bị Tần Hưng Bảo cuốn nhẹ như quét lá vàng, Tần Tử Lăng chỉ là tiện tay ném đi vài người, căn bản không có cơ hội dùng cốt kình, cho nên Tần Hưng Bảo cũng không biết hắn đang có tu vi gì.

- Luyện cốt hậu kỳ.

Tần Tử Lăng trả lời.

Tần Hưng Bảo nghe vậy thân thể trên lưng ngựa hơi hơi lung lay một cái, sau đó vẻ mặt bội phục cùng ước ao nói:

- Vậy tộc thúc của lợi hại hơn ta, ta mới luyện cốt trung kỳ, tộc thúc hẳn sẽ trở thành trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, thậm chí có thể là đệ tử hạch tâm.

- Ngươi cũng rất lợi hại a, ba mươi hai tuổi cũng đã là luyện cốt trung kỳ.

Tần Tử Lăng nói.

Tần Tử Lăng nói ra lời này, căn bản không có ý nói cho có lệ với Tần Hưng Bảo.

Trước đây Thôi Sơn Hà được đồn đoán cũng rất lợi hại, nhưng cũng hai mươi chín tuổi mới trở thành đại võ sư luyện cốt, hiện tại Tần Hưng Bảo ba mươi hai tuổi cũng đã là đại võ sư luyện cốt trung kỳ, hiển nhiên căn cốt thiên phú cũng không kém so với Thôi Sơn Hà.

- Ở Thanh Quân Châu, võ đạo thiên phú như ta cũng chỉ xem là tương đối lợi hại, nhưng tại Võ Châu vẫn còn chưa đủ trình độ nói ra hai chữ lợi hại này. Cũng không biết lần này có thể chen vào nhóm con cháu trọng tâm bồi dưỡng hay không, nếu có thể chen vào, vậy ta sẽ có hi vọng trở thành võ đạo tông sư, bằng không dựa vào tài nguyên của ta, muốn thành võ đạo tông sư là vô cùng khó khăn a.

Tần Hưng Bảo nói, gương mặt lo được lo mất.

Tần Tử Lăng nghe vậy cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cũng giống Thôi Sơn Hà ở Thanh Hà Quận, cũng xem như rất lợi hại, nhưng nếu không phải được hắn, bằng vào tài nguyên của Thôi gia, trừ phi có đại cơ duyên, bằng không trên cơ bản sẽ không có khả năng trở thành võ đạo tông sư.

Căn cốt thiên phú chỉ là tiền điều kiện, cũng không bằng hậu điều kiện là tài nguyên và cơ duyên

Thậm chí đối với những người có thiên phú võ đạo thấp, hậu điều kiện còn quan trọng hơn.

- Cái gì gọi là con cháu trọng điểm, cái gì gọi là đệ tử hạch tâm?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Đệ tử hạch tâm chính là đám người mà Tần gia coi trọng nhất, dùng toàn bộ tài nguyên để bồi dưỡng, thậm chí còn có không ít huyết nhục của dị thú ngũ phẩm để tiến bổ, đương nhiên còn có rất nhiều tài nguyên tu hành khác.

Nhưng bình thường, đệ tử hạch tâm đều được chọn từ những đệ tử trực hệ của mạch, được chính gia chủ chọn lựa, con cháu của mạch khác, trừ phi là đặc biệt xuất sắc, tuyệt đối có hi vọng đột phá tông sư cảnh, mới có thể được đưa vào đệ tử hạch tâm.

Con cháu trọng điểm thì được tuyển chọn từ những người có thiên phú ở Tần gia. Giống tộc thúc ngươi, mới hai mươi sáu tuổi cũng đã là luyện cốt hậu kỳ, con cháu trọng điểm nhất định sẽ chen chân vào được, về phần có thể vào hàng ngũ đệ tử hạch tâm hay không, còn rất khó nói.

Tần Hưng Bảo giải thích nói.

- Nguyên lai còn có nhiều việc như vậy a!

Tần Tử Lăng nói.