← Quay lại trang sách

Chương 453 Tần phủ

Đó là đương nhiên, coi như gia nghiệp Tần gia Võ Châu lớn mạnh, rốt cuộc cũng không thể tiêu xài hoang phí, nhất định dồn tài nguyên trên người có thể chống đỡ được cho gia tộc, chiỉ có như vậy mới có thể bảo đảm gia tộc trường thịnh bất suy.

Tần Hưng Bảo nói.

Tần Tử Lăng rất tán thành gật đầu.

Mấy năm trước, hắn tự mình tuyển chọn đảo thải nhân mã ở Vân La Hồ, kỳ thực cũng là vì muốn dồn tài nguyên lên đám thủ hạ tốt nhất.

- Đúng rồi, tộc thúc ở đâu? Thuộc về mạch nào?

Tần Hưng Bảo rất nhanh lại hỏi.

- Nhà ta tại Tây Vân Châu, cao tổ phụ ta cùng tổ phụ của đương đại gia chủ là huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Vậy ngươi xem như là một chi của nhất mạch, coi như không phải là đệ tử trực hệ của nhất mạch, nhưng so với ta cũng cao hơn không ít. Lấy tư chất thiên phú của ngươi, nếu như cố gắng một chút, nói không chừng thật sẽ có cơ hội bước chân vào hàng ngũ đệ tử hạch tâm.

Đến lúc đó, ngày ngày có thể ăn được huyết nhục dị thú ngũ phẩm a, ngày sau chắc chắn sẽ đột phá tông sư cảnh. Một khi thành võ đạo tông sư, đó chính là trưởng lão gia tộc, đó chính là quyền cao chức trọng chân chính.

Tần Hưng Bảo nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lấy ánh mắt ước ao mà nhìn, thậm chí lúc nói đến dị thú ngũ phẩm, hai mắt đều sáng lên, còn nuốt nước miếng.

- Con cháu trọng điểm có thể đọc qua công pháp luyện tạng không?

Tần Tử Lăng từ chối cho ý kiến cười cười, sau đó hỏi.

Hiện tại hắn không thiếu huyết nhục dị thú ngũ phẩm, thứ hắn thiếu là công pháp.

Chỉ cần con cháu trọng điểm có thể có tư cách đọc qua công pháp luyện tạng bộ phận, đối với hắn mà nói, như vậy cũng đã đủ rồi.

Nếu thật sự phải làm đệ tử hạch tâm, không chỉ phải bộc lộ thực lực và bí mật, hơn nữa về sau còn phải gánh vác trách nhiệm rất lớn của Tần gia Võ Châu Tần gia.

Hiện tại Tần Tử Lăng vẫn còn chưa hiểu rõ lắm về Tần gia, thậm chí còn chưa gặp mặt qua những tộc lão cầm quyền của Tần gia, đương nhiên sẽ không nguyện ý dấn thân quá sâu vào Tần gia.

- Đó là đương nhiên, con cháu trọng điểm đều là người có thể đột phá võ đạo tông sư. Không cho đọc qua công pháp luyện tạng, thì làm sao đột phá võ đạo tông sư? Nhưng có người nói, quy định trong tộc chỉ cho phép con cháu trọng điểm đọc qua một cuốn công pháp luyện tạng.

Tần Hưng Bảo trả lời.

- Thật sao? Không thể đọc tới cuốn thứ hai sao?

Tần Tử Lăng nghe vậy hơi cau mày nói.

Lần trước sau khi Tần Điền Trù sắp xếp xong chuyện ở chỗ Tần Tử Lăng, liền bị điều đến Nam Định Châu, đối phó với phản quân, có rất nhiều chuyện mà Tần Tử Lăng không kịp hỏi kỹ.

- Cũng có thể, nhưng nhất định là có điều kiện. Trong gia tộc, mỗi người trong gia tộc đều có quy cách nhất định, vượt qua quy cách kia phải dùng công lao hoặc đồ gì khác để trao đổi, không có khả năng cho không. Giống ta đây, hai mươi chín tuổi đột phá trở thành đại võ sư luyện cốt, lúc đến Tần gia Võ Châu ghi tên, bị hạch định là con cháu giáp đẳng. Gia tộc liền dựa theo quy cách phân cho ta một ít tu hành tài nguyên cùng chỉ điểm.

Đúng rồi, dưới con cháu trọng điểm, còn phân là nhị đẳng giáp ấp, dưới ất đẳng, gia tộc sẽ không quan tâm quá nhiều, cần tự mình mưu cầu. Đương nhiên nếu như là đệ tử trực hệ chủ mạch, coi như thiên phú kém đi nữa, gia tộc cũng sẽ quan tâm cùng bồi dưỡng, đảm bảo áo cơm trọn đời không lo.

Tần Hưng Bảo trả lời.

Tần Tử Lăng nghe vậy gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ:

- Thì ra năm đó cao tổ phụ dời đến Tây Vân Châu, xem ra là bởi vì thuộc vào dạng thiên phú kém cỏi trong tộc. Mà Tần Điền Trù bởi vì là cháu trai gia chủ đương thời, cho nên dù không có thiên phú căn cốt gì, ở trong gia tộc cũng có địa vị cao, xuất hành làm việc đều có đại võ sư, đại luyện khí sư đi theo làm tùy tùng.

- Di, tộc thúc ngươi nói sao cũng là một nhánh của chủ mạch, sao những thứ này lại không biết a?

Tần Hưng Bảo hậu tri hậu giác nói.

- Nhà ta, từ thời cao tổ phụ đã tách ra thành nhất mạch mới, tổ phụ ta cùng phụ thân đều đã qua đời lúc ta còn là đứa bé, nếu không phải Tần gia Võ Châu có tục tu phổ, ta còn không biết ta xuất thân từ Tần gia Võ Châu a.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Nói như thế, tộc thúc căn bản không được Tần gia Võ Châu chống đỡ, chỉ là dựa vào chính mình mà tu luyện đến trình độ như thế này sao???

Tần Hưng Bảo nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc một hồi, tiếp lấy chính là cảm thấy kính nể.

Đối với Tần Hưng Bảo mà nói, Tần Tử Lăng xem như là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà hắn lại được Tần gia Võ Châu che chhở, được trợ giúp từ bọn hắn, mới vừa có hôm nay.

Tần Tử Lăng từ chối cho ý kiến cười cười.

Hai người vừa trò chuyện, vừa vào thành.

Tần Hưng Bảo là cái người hay nói, lại rất là bội phục vị tộc thúc Tần Tử Lăng tộc thúc, cho nên một đường đi không ngừng mở miệng, ngược lại kể ra không ít chuyện của Tần gia Võ Châu.

Bất quá càng hiểu rõ, Tần Tử Lăng càng thêm giật mình với thế lực của Tần gia.

Khi nói chuyện, hai người cưỡi ngựa xuyên qua một con đường.

Người đi trên đường, đa số là người bình thường, còn võ giả, luyện khí sư, đa số là người từ quận khác đến đây.

Thậm chí những tông sư khó gặp ở châu quận khác, trên đoạn đường này, Tần Tử Lăng bằng vào ngũ giác nhạy bén đã phát hiện ra vài vị.

Rất nhanh, hai người cưỡi dị thú lập tức đến một tòa phủ đệ.

Nói là phủ đệ, còn không bằng nói là một tòa thành trì thì hơn.

Rộng hai mươi mét, sông đào bảo vệ thành, tường rào cao mấy chục mét bao trọn cung điện, đình viện, lâm viên.

Phủ đệ chiếm diện tích tám ngàn mẫu, có tám tòa cầu treo trên đường sông, hướng tới tám cái cửa lớn.

Thỉnh thoảng có người đi đường xe ngựa từ cửa lớn ra vào.

- Đây chính là Tần phủ! Đứng bên ngoài thành, Tần gia có xây một tòa thành trì khác, tên Tần Thành, so với nơi này còn lớn hơn rất nhiều, đó cũng là tổ địa của Tần gia. Một tháng sau, đại điển tế tổ chính là cử hành tại Tần Thành.

Tần Hưng Bảo đứng bên ngoài, chỉ vào con sông đối diện mà nói.

Lời của Tần Hưng Bảo còn chưa dứt, Tần Tử Lăng liền cảm thấy phía sau lưng đang có hai cỗ khí huyết cường đại tới gần.

Tiếp theo, hắn liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi cưỡi một con Ngân Long Mã bước lên cầu treo.

Ngân Long Mã, dị thú tứ phẩm, toàn thân ngân sắc, đầu rồng thân ngựa, móng ngựa giống với long trảo, lúc bước đi còn mơ hồ có khói bốc ra.

Người trẻ tuổi cưỡi ngựa mặc một thân áo trắng, anh tuấn sắc sảo, dưới đôi lông mày dài mảnh sắc bén là đôi con ngươi màu đen, gương mặt hắn không chút biểu tình, lạnh tựa như được điêu khắc từ đá cẩm thạch.

Bên trên cầu treo, người canh cửa nhìn thấy người này đi đến, đều rối rít lui qua hai bên, cúi người chào.

- Người vừa cưỡi Ngân Long Mã là cùng thế hệ với ta, tên Tần Hưng Tuấn, nhưng hắn lại là võ đạo tông sư trẻ tuổi nhất của Tần gia chúng ta. Cho nên đừng nói ta đây, coi như người có bối phận cao hơn hắn như ngươi, cũng phải gọi hắn một tiếng tộc lão, không thể gọi thẳng tên huý, càng không thể coi hắn là tiểu bối để đối đãi.

Tần Hưng Bảo nhìn theo một người một ngựa đi vào, hạ giọng nói với Tần Tử Lăng.

- Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Hai năm trước hắn đã là võ đạo tông sư, có người nói năm đó hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi, vậy bây giờ hẳn là hai mươi lăm tuổi!

Tần Hưng Bảo trả lời.

- Hai mươi ba tuổi liền trở thành võ đạo tông sư, sách sách, rất lợi hại a!

Từ đáy lòng Tần Tử Lăng tán thán nói.

- Đúng vậy a, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trung tông sư khẳng định không có vấn đề, nhưng đại tông sư còn khó nói. Trong lịch sử của Võ Châu còn có rất nhiều võ đạo tông sư trẻ tuổi hơn hắn, nhưng giữa đường đều vẫn lạc. Nếu có thể trở thành đại tông sư, sẽ cực kỳ khủng khiếp!

Tần Hưng Bảo nói...