Chương 460 Đại điển tế tổ
Đảo mắt, một tháng trôi qua.
Ngày mai chính là thời gian của đại điển tế tổ.
Tần Tử Lăng cuối cùng cũng lật xem hết một lượt bốn tầng của Tàng Kinh Các, đồng thời đều ghi nhớ trong đầu, cái gì cần quán thông thì phải quán thông.
Những thứ này, ngoại giới đương nhiên đều không biết.
Bọn họ thấy Tần Tử Lăng cưỡi ngựa xem hoa đọc qua từng quyển thư tịch, còn cho là hắn đang tịch mịch, lại không biết thần hồn của Tần Tử Lăng cường đại, có thể nhất tâm đa dụng, những thứ cơ sở này, không chỉ có thấy nhanh, hơn nữa còn có thể vừa nhìn thấy đã có thể thông hiểu.
Nơi tế tổ ở Tần Thành.
Tần Thành là tổ địa Tần gia Võ Châu, cũng là đất phong của bọn họ.
Trước đó một ngày,con cháu Tần gia đều từ Võ Châu bắt đầu xuất phát đến Tần Thành.
- Tộc thúc, sau đại điển tế tổ, ngươi có tính toán gì không? Tiếp tục ở lại Uy Võ Viện, hay là trở về Tây Vân Châu?
Trên đường, Tần Hưng Bảo hỏi.
- Tiếp tục ở lại.
Tần Tử Lăng trả lời.
- Kỳ thực ngươi cả ngày chỉ đứng ở Tàng Kinh Các như tộc thúc ngươi, ta đây cảm thấy ở lại cũng không có ích gì. Ngươi muốn ở lại cũng được, nhưng phải lợi dụng tốt tài nguyên của bản tông. Ví dụ luận bàn với người ở Uy Võ Viện nhiều hơn, hoặc là thỉnh giáo viện thủ nhiều hơn, đương nhiên quan trọng nhất là hợp đội cùng tộc nhân tiến hành nhiệm vụ, hoặc là săn bắn, tìm kiếm cơ duyên.
- Bản tông bên này có nhiều cường giả, cũng đều có thể tin được, mọi người cùng nhau đi ra ngoài sẽ dễ dàng thu được cơ duyên, như vậy chúng ta mới có hi vọng đột phá. Có đôi khi, đám tộc lão, viện thủ cũng sẽ đích thân vào núi săn bắn hoặc là đi địa quật săn ma, chúng ta đi theo đám bọn hắn, không chỉ có an toàn, còn có thể được ma luyện, thu hoạch tài nguyên tu hành.
Thấy Tần Tử Lăng nói muốn ở lại, Tần Hưng Bảo do dự một chút, nói.
- Ừm, ngươi nói rất có lý, chờ sau khi kết thúc đại điển tế tổ, ta sẽ làm một vài nhiệm vụ, hoặc là đi săn bắn gì gì đó.
Tần Tử Lăng gật đầu nói.
Hắn hiện đã xem qua nhiều kinh sách, còn những loại sách ở những phòng khác của tầng năm, hắn muốn nhìn cũng không được, trừ phi phải dùng điểm công lao để đổi lấy.
Cho nên sau khi kết thúc đại điển tế tổ, cũng là lúc Tần Tử Lăng nên đi ra ngoài xem sao.
- Hắc hắc, ta đây cũng có ý này, không biết tộc thúc có thể mang ta theo hay không?
Tần Hưng Bảo nghe vậy đầu tiên là đại hỉ, tiếp theo gương mặt mang theo một tia ngại ngùng mà nói.
Tần Tử Lăng nhìn Tần Hưng Bảo không khỏi bật cười lớn.
Trên mặt của tên gia hỏa này có một quai nón, một bộ tục tằng lỗ mãng, kỳ thực trong lòng lại rất kín đáo, nguyên lai nói dài dòng như thế, chính là chờ một câu này của hắn.
- Ngươi không sợ ta dẫn ngươi đi linh tinh sao?
Tần Tử Lăng cố ý hỏi.
- Hắc hắc, tộc thúc tuổi còn trẻ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tu luyện tới luyện cốt hậu kỳ, khẳng định cách làm việc của riêng mình, sao lại có thể dẫn ta đi linh tinh? Lại nói, muốn tìm cơ duyên, nơi nào chả phải là hung hiểm.
Tần Hưng Bảo trả lời.
- Ha ha!
Tần Tử Lăng thấy Tần Hưng Bảo bề ngoài như một tên đần, trong lòng lại như ngọn đèn sáng, không khỏi nở nụ cười lên, nói:
- Được, nếu ngươi đã không sợ ta dẫn ngươi đi linh, chờ sau khi kết thúc đại điển tế tổ lần này, chúng ta sẽ tìm chỗ để làm việc.
- Cảm ơn, tộc thúc. Chỉ là với hai người chúng ta thì vẫn còn thế đơn lực bạc, đến lúc đó, tốt nhất nê hẹn thêm một ít người.
Tần Hưng Bảo nói...
Tần Tử Lăng nao nao, nhưng ngẫm lại mình mới ra tay lần đầu, nhiều người hơn một chút, ngược lại cũng có thể biết thêm nhiều thứ, liền gật đầu nói:
- Cũng được, đến lúc đó rồi tính.
Hai người khi nói chuyện, tùy tùng của viện thủ "Uy Võ Viện" cưỡi Huyết Vân Mã tiến lên đây, nói với Tần Tử Lăng:
- Lăng gia, viện thủ mời ngài tới.
- Được rồi.
Tần Tử Lăng gật đầu, dây cương run run lên, cưỡi Vân Báo Mã đi theo tùy tùng tới một chiếc xe ngựa sang trọng.
- Vào đây rồi nói.
Màn xe mở ra, lộ ra dáng vẻ trơ gầy của Tần Tử Đường, nhìn tới khuôn mặt cũng không có biểu tình gì.
- Dạ, viện thủ.
Tần Tử Lăng hơi hơi chắp tay, sau đó đưa dây cương cho tùy tùng, mình thì bước lên xe ngựa.
Sau khi bước lên xe người, hành lễ với Tần Tử Đường một cái, cuối cùng là ngồi ở phía đối diện của nàng.
Tiếp theo, có một nữ hầu theo xe đưa tới một cái rương cho Tần Tử Lăng.
- Bên trong chứa tài nguyên uhàng tháng của ngươi. Hai viên Lục Hợp Hóa Cốt Đan cùng một phần huyết nhục Kỳ Nanh Thú được luyện thành bí dược luyện cốt. Kỳ Nanh Thú là dị thú tứ phẩm trung giai, huyết nhục của nó thích hợp tu luyện Hàn Thiết Công nhất.
Tần Tử Đường nhàn nhạt nói.
Tần Tử Lăng hơi sững sờ, gương mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Hắn thế mà quên mất thời gian đã trôi qua một tháng, bây giờ đã có thể lĩnh tài nguyên hàng tháng, đồng thời với người lãnh đạm như Tần Tử Đường lại cố ý giao cho hắn một phần huyết nhục của Kỳ Nanh Thú, đây khiến cho Tần Tử Lăng rất bất ngờ.
- Loại tài nguyên hàng tháng này, con cháu trọng điểm chỉ có thể nhận một năm. Sau một năm, nếu không có tiến bộ lớn, thì phải dựa vào công lao để trao đổi. Nếu có tiến bộ lớn, gia tộc sẽ tiếp tục cung cấp thêm một năm, sau đó sẽ dựa theo thành quả ngươi mà xem xét, trừ phi ngươi đột phá thành võ đạo tông sư, lúc đó sẽ có bổng lộc của tộc lão.
Tần Tử Đường thấy biểu tình Tần Tử Lăng có hơi vi diệu, hiển nhiên là hiểu lầm ý của hắn.
- Đa tạ viện thủ.
Tần Tử Lăng đương nhiên sẽ không bởi vì chút bất ngờ này mà luống cuống tay chân, vội vàng nói cám ơn.
- Nghe nói gần đây ngươi vẫn luôn trốn ở trong Tàng Kinh Các, đọc qua rất nhiều, có phải gần đây ngươi tu hành gặp khúc mắc hay không?
Tần Tử Đường lúc lắc tay, thần sắc như trước, lãnh đạm hỏi.
Tần Tử Lăng nghe vậy, trong mắt lại lóe lên vẻ ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã nói:
- Đa tạ viện thủ quan tâm, bây giờ ta không gặp khúc mắc gì trong tu hành.
- Đã như vậy, ngươi đi đi.
Tần Tử Đường nghe vậy, cũng không nhìn ra biểu tình có thay đổi gì, chỉ là giọng nói lãnh đạm nói.
- Vâng!
Tần Tử Lăng hơi hơi chắp tay, sau đó đứng dậy bước xuống xe ngựa.
Xuống xe ngựa, cưỡi lên Vân Báo Mã lần nữa, nhìn theo xe ngựa rời đi, ánh mắt Tần Tử Lăng có chút vi diệu.
- Tộc thúc, con cháu trọng điểm quả nhiên rất khác biệt a! Không giống Anh Võ Viện chúng ta, viện thủ căn bản không rảnh quan tâm đến chúng ta.
Tần Hưng Bảo ruổi ngựa tiến lên, vẻ mặt hâm mộ nói với Tần Tử Lăng.
Trước đó vài ngày, hắn không thể tranh được danh ngạch con cháu trọng điểm, cuối cùng vẫn là con cháu giáp đẳng. Nhưng bởi vì lần này hắn có đột phá nhiều, cho nên lại có thể lĩnh thêm một năm tiền tiêu hàng tháng.
- Nói cho ta nghe một chút về viện thủ của Uy Võ Viện.
Tần Tử Lăng nói.
Tần Hưng Bảo nghe vậy không khỏi hơi hơi há to miệng, một hồi lâu mà mới cười khổ nói:
- Tộc thúc, ngươi là người của Uy Võ Viện, sao lại hỏi ta?
- Nói nhiều, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ta là lần đầu đến Tần gia Võ Châu sao, trước đây căn bản không có chút kiến thức nào về Tần gia. Sau khi đến đây, mỗi ngày lại ở trong Tàng Kinh Các, làm sao biết được những chuyện khác! Ngược lại là ngươi, mấy ngày nay liên tục giao lưu với những tộc nhân khác, hẳn là phải biết chuyện của viện thủ.
Tần Tử Lăng nói.
- Được rồi, cụ thể thì ta cũng không rõ, chỉ biết một chút tin tức. Có người nói thực lực của viện thủ Uy Võ Viện đã vượt qua rất nhiều tộc lão trong tộc, tu hành công pháp Thanh Long Huyền Mộc Công, giọng điệu nói chuyện đối với người khác đều rất lãnh đạm, không ít tộc nhân còn sợ nàng. Còn vì sao nàng lại ở mãi trong tộc không chịu gả ra ngoài, ta đây kì thực cũng không biết.
Tần Hưng Bảo nói.
Tần Tử Lăng rất chán ghét liếc nhìn Tần Hưng Bảo một cái.
Lấy nhãn lực của hắn chẳng lẽ còn không nhìn ra công pháp mà Tần Tử Đường tu hành là "Thanh Long Huyền Mộc Công" sao, còn tính cách của nàng lãnh đạo, cái này còn cần Tần Hưng Bảo nói sao?
...