Chương 469 Giao cho ngươi xử lý hết
Ma binh không có gì giá trị, nhưng nhiệm vụ của bọn họ là một khi gặp phải ma binh, nhất định phải chủ động càn quét không thể bởi vì ma binh không có có giá trị liền tránh né không giết.
- Chỉ là hơn hai mươi tên ma binh mà thôi, giao cho ngươi, ta áp trận cho ngươi.
Tần Tử Lăng thấy bộ dáng gặp khổ của Tần Hưng Bảo, nhếch miệng lên một vệt gian kế.
Bọn họ dĩ nhiên không phải là vận khí kém, mà Tần Tử Lăng lại ngầm chủ động hỗ trợ cho Tần Hưng Bảo ma luyện một chút.
Nếu đã dẫn theo Tần Hưng Bảo đến đây, đương nhiên phải tạo cơ hội để cho hắn chiến đấu nhiều một chút.
- Không phải chứ tiểu thúc, đây chính là hơn hai mươi tên ma binh a!
Tần Hưng Bảo nghe vậy nhịn không được kêu lên.
Từ sau khi quyết định theo Tần Tử Lăng, Tần Hưng Bảo thật sự đã coi hắn là thúc thúc để đối đãi, cho nên đang xưng hô tộc thúc cũng đổi thành tiểu thúc, để bày tỏ thân thiết, bởi vì lứa tuổi của Tần Tử Lăng chỉ có thể làm tiểu thúc của hắn mà thôi.
- Đừng nói với ta, hơn hai mươi tên ma binh mà ngươi cũng đánh không lại? Ngươi đang là đại võ sư luyện cốt trung kỳ đỉnh phong đấy.
Tần Tử Lăng nói.
- Đánh thì khẳng định khôgn sao, ta chỉ là lo lắng tốn quá nhiều sức lực, đợi lát nữa gặp phải ma vệ, ta sẽ trở thành gánh nặng, loại ma binh này, cần phải hai người chúng ta liên thủ, trực tiếp dùng thủ đoạn chớp nhoáng, một chiêu diệt sạch.
Tần Hưng Bảo nói.
- Ngươi là thúc thúc, hay ta là thúc thúc a! Ngươi không phải nói ta thông minh hơn ngươi sao? Ngươi biết, lẽ nào ta không biết sao? Nói ngươi xung phong liều chết, ngươi mai đi xung phong liều chết.
Sắc mặt Tần Tử Lăng biến thành hơi trầm xuống một cái nói.
- Được!
Tần Hưng Bảo thấy Tần Tử Lăng mang ra danh hào thúc thúc, ngược lại lập tức mang vẻ mặt nghiêm nghị nói, sau đó tay cầm búa rìu to bằng cái bánh xe, gào thét một tiếng, giơ lên thật cao, như ác hổ chụp mồi, bổ chết ma binh.
- Phốc!
Búa rìu chém rụng mà xuống, một cái đầu dữ tợn của ma binh lăn xuống, ma huyết trào ra từ cổ.
Những ma binh kkia nhìn thấy ma huyết, phảng phất lập tức bị kích thích, hai mắt đỏ thẫm, toàn thân ma khí bốc lên, gầm thét, rống giận, nhao nhao giết về phía Tần Hưng Bảo..
Tần Hưng Bảo đồ sộ không sợ, râu quai nón căn căn giống như kim châm chích vào da, hai mắt trợn lên giận dữ, hai tay nắm búa như đống sắt rèn nóng, căn căn dữ tợn.
Búa rìu xẹt qua hư không mang theo một cỗ khí lãng, hàn mang từ lưỡi búa phun nhổ ra dài bảy, tám mét, một búa bổ xuống, chính là huyết nhục văng tung tóe.
Tần Hưng Bảo tu luyện một môn công pháp võ đao "Đại Lực Kim Cương Quyết", công pháp này lấy lực dũng mãnh cùng kiên cường nổi tiếng trong giới võ đạo, thích hợp chó loại người có thần lực trời sinh như Tần Hưng Bảo, bộ xương khổng lồ cương ngạnh bày ra một bộ tư thế không gì cản nổi.
Nhìn Tần Hưng Bảo nhảy vào một đám ma binh, giơ búa bổ xuống, từng tên ma binh nhao nhao bị chém giết, một ít ma binh to lớn giơ lên thiết quyền đánh vào trên thân của Tần Hưng Bảo, bắp thịt của hắn căng lên, kình lực khí lưu quanh thân chuyển động, dĩ nhiên là không quan tâm.
Bất quá chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tần Hưng Bảo đã giết chết hết hai mươi tên ma binh.
- Tiểu thúc, ta đã giết hết!
Tần Hưng Bảo đi tới trước mặt Tần Tử Lăng, thở hổn hển nói, toàn thân lây máu tươi, đằng đằng sát khí, nhìn tới như hung thần uy mãnh.
Đại Lực Kim Cương Quyết bạo phát được uy lực to lớn, dũng không thể cản, nhưng cũng rất tốn lực.
- Không tệ, bổ sung chút khí lực đi.
Tần Tử Lăng khen ngợi gật đầu, không chỉ là bởi vì sự dũng mãnh của Tần Hưng Bảo, lại thêm thái độ vừa rồi của hắn, sau đó tiện tay ném cho hắn một phần bí dược luyện cốt của Kỳ Nanh Thú.
Bí dược này là do Tần Tử Đường đã đưa cho Tần Tử Lăng vào mấy ngày trước lúc còn ở Tần Thành.
Thích hợp nhất cho đại võ sư tu luyện công pháp võ đạo hệ kim, nhưng cơ bản đã không còn tác dụng gì với Tần Tử Lăng.
Đại Lực Kim Cương Quyết cũng là một môn công pháp võ đạo hệ kim, rất thích hợp cho Tần Hưng Bảo dùng.
Tần Hưng Bảo nhận lấy vò bí dược, mở ra xem, nhất thời cả người đều ngây dại.
- Tiểu thúc, cái này, đây là bí dược gì a?
Tần Hưng Bảo hỏi, dùng sức nuốt ực một miếng.
Vừa rồi lúc mở ra vò bí dược, hắn đã ngửi được khí vị của bí dược, một luồng cảm giác như khí huyết cuồn cuộn đang trào ra.
- Bí dược luyện cốt Kỳ Nanh Thú.
Tần Tử Lăng nhàn nhạt trả lời.
- Bí dược luyện cốt Kỳ Nanh Thú!
Tần Hưng Bảo nghe vậy, cả người đều suýt chút nữa muốn nhảy lên, sau đó lắp bắp nói:
- Tiểu thúc, ý của ngươi là ta ăn cái này để bổ sung khí lực?
- Đúng vậy, bổ sung một ít khí lực.
Tần Tử Lăng nói.
Tần Hưng Bảo nhìn Tần Tử Lăng nửa ngày vẫn còn thẫn thờ.
Kỳ Nanh Thú là dị thú tứ phẩm trung giai, thực lực cường đại nhất trong đám dị thú tứ phẩm, lấy thân phận của Tần Hưng Bảo ở trong gia tộc, tư cách lấy được một ít bí dược của Kỳ Nanh Thú đã rất khó.
Kết quả Tần Tử Lăng tiện tay vứt cho hắn một vò bí dược Kỳ Nanh Thú, nói là cho hắn bổ sung kkkhhí lực!
- Được rồi, mau ăn hết đi, đợi lát nữa ngươi còn phải làm nhiều việc đấy!
Tần Tử Lăng thấy Tần Hưng Bảo chỉ ngây ngốc mà nhìn mình, phất phất tay nói.
- Dạ, dạ.
Toàn thân Tần Hưng Bảo giật mình một cái, sau đó dùng kình lực hóa trảo, hốt hết toàn bộ bí dược còn soát trong vò cho vào miệng, lại sau đó liếm thêm một cái, mới trả lại cho Tần Tử Lăng.
- Hiện tại ta không dùng được bí dược này, ngươi luôn gọi ta một tiếng thúc thúc, vậy xem như đây là lễ gặp mặt đi..
Tần Tử Lăng lúc lắc tay nói.
- Ừng ực!
Tần Hưng Bảo dùng sức nuốt nước miếng một cái, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, tựa hồ muốn hỏi là hắn đang nói đùa hay nói thật.
- Được rồi, đừng nhìn chằm chằm ta như thế, cất lại cái vò đi.
Tần Tử Lăng nói.
- Dạ, dạ.
Lúc này Tần Hưng Bảo mới vững tin là Tần Tử Lăng không phải đang nói đùa, hắn vội vã cất vò bí dược vào trong nhẫn trữ vật.
Sau khi cất xong, Tần Hưng Bảo nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng kính nể.
Giờ khắc này, Tần Hưng Bảo cuối cùng là đã hiểu, vì sao Tần Tử Lăng lại không có hứng thú đi giết dị thú tứ phẩm trung giai Song Giác Tuyết Điêu.
Ngay cả bí dược Kỳ Nanh Thú hắn còn đưa ra làm lễ gặp mặt cho tên chất nhi như hhắn, Song Giác Tuyết Điêu tính là cái gì?
- Nhìn ta làm gì? Còn không vận công luyện hóa bí dược!
Tần Tử Lăng thấy Tần Hưng Bảo nhìn mình chằm chằm, trừng mắt nói.
- Hắc hắc!
Tần Hưng Bảo nhếch miệng cười, sau đó ngồi xếp bằng luyện hóa bí dược.
Rất nhanh, Tần Hưng Bảo lại khôi phục khí lực, thậm chí trong mơ hồ, khí huyết kình lực còn có một tia tiến bộ.
Hai người lại lên đường lần nữa.
Sau đó hơn hai canh giờ, hai người thỉnh thoảng gặp vài đoàn ma binh, nhưng không có gặp qua ma vệ.
Tần Tử Lăng không có xuất thủ, đều là để cho Tần Hưng Bảo xuất thủ.
Tần Hưng Bảo tốn lực vài lần, sau đó lại lấy ra bí dược Kỳ Nanh Thú cho vào miệng, sau đó luyện hóa một lần nữa.
Không ngừng dũng mãnh chém giết, lại không ngừng hấp thu bí dược Kỳ Nanh Thú, dung nhập vào huyết nhục cùng xương cốt cuả hắn.
Tần Hưng Bảo đang có thể cảm nhận rõ ràng sự tăng trưởng trong người.
Hơn hai canh giờ vẫn không săn giết được ma đầu nào có giá trị, Tần Tử Lăng khá là thất vọng, ngược lại thì Tần Hưng Bảo càng chém giết lại càng hưng phấn.
Mắt thấy rất nhanh đã đến ước định ba canh giờ của Tần Tử Đường, Tần Tử Lăng liền dẫn Tần Hưng Bảo quay lại chỗ tập hợp.
Mặt khác, hai tổ nhân mã lúc này vẫn chưa có trở lại.
Tần Tử Đường giương mắt nhìn về phía hai người, ánh mắt đảo qua Tần Hưng Bảo, hơi hơi hiện lên vẻ kinh ngạc, bất quá nàng cũng không nói cái gì, chỉ là khẽ gật đầu một cái về phía hai người.
Rất nhanh hai tổ nhân mã của Tần Hưng Dũng cùng Tần Hưng Chân cũng lần lượt trở về.
Tổ đội hai người cũng không gặp phải ma vệ.
- Ở đây phục hồi hai canh giờ, sau đó đi đến chỗ tiếp theo.
Tần Tử Đường nhàn nhạt nói.