← Quay lại trang sách

Chương 470 Chúng ta phát tài rồi

Sau một canh giờ, đoàn người lại xuất phát một lần nữa.

Đến chỗ mới, vẫn dựa theo cách làm cũ, lấy Tần Tử Đường làm trung tâm, phân thành ba tổ càn quét địa quật.

Đương nhiên trong ba canh giờ, tổ đội có thể càn quét được địa quật chỉ có đám Tần Tử Lăng, hai tổ khác không có thần hồn tương trợ, căn bản không có khả năng tiến hành càn quét toàn bộ khu vực bọn họ đang đứng.

Trong địa quật, nhiều nhất vẫn là ma binh, ma vệ rất ít.

Bất quá, cũng không biết có phải là vận khí của Tần Tử Lăng kém hay không, sau hai lần, cũng không gặp đàn ma vệ, chỉ gặp hai tên ma vệ lạc đàn.

Tần Tử Lăng tự nhiên lười xuất thủ, vẫn để cho Tần Hưng Bảo xuất thủ.

Đảo mắt, đoàn người tiến vào địa quật đã hai ngày hai đêm, nhưng tốc độ lại rõ chậm.

Bởi vì càng đến phía sau, mọi người càng tốn lực nhiều, hơn nữa địa quật lại tràn đầy ma khí, thời gian dài đứng ở bên trong, bất cứ thời khắc nào cũng có khảo nghiệm cho thần hồn cùng ý chí của mỗi người, cho nên sau mỗi một lần càn quét, thời gian điều chỉnh lại của mỗi người sẽ càng dài hơn.

Hai ngày hai đêm này, bởi vì vận khí của tổ đội Tần Tử Lăng quá kém, lần nào giết cũng là ma binh, chỉ mới săn được hai tên tiểu ma vệ, không khỏi khiến cho hai tổ đội khác coi thường.

- Tiểu thúc, ngươi nói tại sao chúng ta lại có vận khí kém như vậy, hai ngày mới săn giết được hai tên tiểu ma vệ. Địa quật này tràn đầy ma khí, giờ nào khắc nào cũng đang ảnh hưởng chúng ta, đại võ sư chúng ta tối đa cũng chỉ có thể ở đây năm ngày, nếu không sẽ bị ma hóa, rất nguy hiểm.

Ba ngày còn lại không biết có thể săn giết được ma vệ nào nữa hay không, nếu như săn giết không được, đám Tần Hưng Dũng khẳng định sẽ lại cười chê chúng ta…

Nói tới chỗ này, sắc mặt Tần Hưng Bảo sắc mặt, yết hầu phảng phất bị cứng đờ, lời nói phía sau cũng không thốt lên được.

Chỉ thấy đứng cách bọn họ hơn trăm mét, một khu vực hắc ám, một con địa ma đang đứng đó.

Con địa ma này đồ hổ thân vượn, thân cao bốn thước, hai tay dài giống như cây thương, trên ngực có một vòng xoáy màu đỏ nhạt đang không ngừng hút vào ma khí, toàn thân tản ra khí tức cường đại khủng bố không gì sánh được.

Một đôi hổ nhãn nhìn Tần Tử Lăng cùng Tần Hưng Bảo tựa như mèo cào chuột, lộ ra một tia khinh miệt cùng nghiền ngẫm.

- Ma, ma tướng!

Tần Hưng Bảo lập tức xuất ra tín hiệu cầu cứu.

Nhưng Tần Hưng Bảo còn chưa kịp gởi tín hiệu, một cánh tay đã ấn chặt người hắn.

- Tiểu thúc?

Tần Hưng Bảo thấy Tần Tử Lăng ngăn chặn hắn gửi tín hiệu, toàn thân đều giật mình, không dám tin nhìn Tần Tử Lăng.

Lúc này hai mắt Tần Tử Lăng mới lộ ra một tia cực nóng mà nhìn xem địa ma trước mặt, phảng phất không phải là một tên ma tướng đáng sợ, mà là một vị mỹ nữ bình thường.

- Không sao cả, giao cho ta.

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

Tần Hưng Bảo nghe vậy cả người lập tức đều ngốc như tượng bùn.

Rất muốn gào thét cho Tần Tử Lăng nghe, đây là ma tướng không phải ma vệ, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, Tần Tử Lăng không thể nào không biết điều này.

- Nhân tộc, khí huyết thật mênh mông, bản ma sau khi cắn nuốt các ngươi, khẳng định lại có thể tiến hóa!

Ma Tướng nhìn Tần Tử Lăng liếm liếm đầu lưỡi.

- Rốt cục cũng gặp một tên ma tướng, vận khí không tệ a!

Tần Tử Lăng mỉm cười nói.

Lời còn chưa dứt, Tần Tử Lăng đã đột nhiên nhún người nhảy lên, người giữa không trung, trong tay đã cầm Liệt Thiên Đao, chém xuống ma tướng.

Ma tướng thấy thế hơi hơi quỳ gối, sau đó bỗng nhiên búng người một cái, thân thể khổng lồ tựa như pháo đạn phóng lên cao, hai tay giống như trường thương hung hăng đâm tới Tần Tử Lăng.

Trường thương xuyên qua hư không, sản sinh ra ma sát kịch liệt, vậy mà bốc lên hỏa diễm màu đen.

Hỏa diễm màu đen không ngừng vặn vẹo không giản, phảng phất đây là một lò lửa.

Tần Hưng Bảo nhìn ma tướng cao bốn mét nhún người nhảy lên cao, tốc độ như thiểm điện, khí thế hung mãnh không gì sánh được, mắt lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, chuẩn bị sẵn tín hiệu cầu cứu.

Chỉ cần tình huống có chút không đúng, hắn lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu.

Đột nhiên, thân thể Tần Tử Lăng ở trên không trung như là du long đong đưa, tránh thoát công kích của ma tướng, đồng thời Liệt Thiên Đao ở trong tay quẹt ra một đường cung trên không trung.

Hàn mang tăng vọt.

- Két!

Một đạo thanh âm kim loại va chạm nhau vang lên khắp nơi ở địa quật.

Lưỡi đao của Liệt Thiên Đao sắc bén,chuẩn xác mà xẹt qua cái cổ của ma tướng, cắt vỡ lân giáp, cắt vào giống như chém vào sắt đá, đốm lửa bắn tứ tung, sau đó cắm ở cái cổ của ma tướng.

Đột nhiên, ma tướng trợn to mắt thật to, ma khí ma huyết trong cơ thể sôi trào lên, giống như hỏa sơn đang phun trào.

Tần Tử Lăng thấy thế hơi biến sắc mặt, thần hồn ngồi trong nê hoàn cung bỗng nhiên mở mắt, kim quang nở rộ, đồ án thái cực phía sau kịch liệt chuyển động.

Hai đạo ánh sáng một đen một trắng bắn ra, xuyên qua mi tâm của Tần Tử Lăng rơi trên người ma tướng.

Ma khí ma huyết trong cơ thể ma tướng hơi chậm lại.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, hàn mang từ Liệt Thiên Đao trong tay Tần Tử Lăng lại chợt vọt lên một cái

Xoẹt xẹt!

Toàn bộ thân đao của Liệt Thiên Đao rẽ ra một đường khác trên cái cổ của ma tướng.

Thân thể to lớn của ma tướng rơi “thình thịch” một tiếng, đập ầm ầm ở trên mặt đất.

Đại địa chấn động dữ dội.

Tần Hưng Bảo cũng bị chấn động khiến cho run run mấy lần, sau đó lại nặng nề mà thở hổn hển, trên mặt viết đầy vẻ kinh hãi cùng không dám tin.

Một ma tướng có chiến lực ngang với võ đạo tông sự, lại bị một vị tiểu thúc trẻ tuổi của hắn đánh chết, hơn nữa tiểu thúc của hắn chỉ có tu vi luyện cốt hậu kỳ, ngay cả thời gian tự bạo cũng không có.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết thì Tần Hưng Bảo cũng không tin đây là sự thật.

Giữa lúc Tần Hưng Bảo còn đang kinh hãi, Tần Tử Lăng cũng đã tiện tay thu hồi thân thể khổng lồ của ma tướng, nhếch miệng lên một nụ cười nói:

- Xem ra, thời cơ của chúng ta đã đến.

Tần Tử Lăng vừa dứt lời, Tần Hưng Bảo liền cảm giác được đại địa đang chấn động.

Tần Hưng Bảo khiếp sợ nhìn một màn này, liền vội vàng ngẩng đầu nhìn về hướng chấn động, cách đó vài dặm, ba mươi tên ma vệ lại mang theo sáu trăm tên ma binh, đông nghìn nghịt, như là dòng nước lũ cuồn cuộn đang cuốn về phía bọn hắn.

Tần Hưng Bảo thấy một màn như vậy, da đầu trận trận tê dại, vô ý thức muốn gọi Tần Tử Lăng quay đầu lại rời đi.

Nhiều ma vệ cùng ma binh như vậy, liều chết xông tới quả là tựa như đang đối diện với thiên quân vạn mã, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ đều là võ đạo tông sư, cũng khó tránh khỏi phong mang.

Bất quá Tần Hưng Bảo còn chưa kịp mở miệng, bả vai lại bị chụp lần nữa.

- Cơ hội phát tài đã đến, ngươi cẩn thận một chút.

Nói xong, Tần Tử Lăng chu môi huýt sáo một tiếng, đã mang theo Liệt Thiên Đao xông tới.

Mắt thấy một mình Tần Tử Lăng muốn xông vào đại quân, thì hắn lại đột nhiên nhảy lên nâng đao chém xuống bên dưới, đao mang bảy mươi, tám mươi mét xì ra.

- Xoẹt xẹt!

Trong nháy mắt, đại quân địa ma đen thùi lùi tựa như một khối cự bố màu đen lại lộ ra một lỗ hỏng cực to.

Chỉ một đao, bên trên đại địa đã xuất hiện thi thể của ba tên ma vệ cùng hơn mười tên ma bình.

Tần Hưng Bảo thấy hàn khí toàn thân đang tỏa ra, lại có một loại nhiệt huyết sôi trào, cũng xung phong lao lên.

- Giết! Giết!

Tần Hưng Bảo gào thét như điên, mang theo cự phủ vọt về phía đại quân..

Coong!

Một tiếng vang thật lớn.

Một tên ma vệ đưa tay ra chặn lại cự phủ của Tần Hưng Bảo..

Tần Hưng Bảo lập tức cảm thấy gan bàn tay đang rạn nứt, cánh tay đau nhức, ngay cả búa cũng sắp không giữ được, cả người liên tục lui về phía sau ngã xuống.

Chỉ một lần này, những nhiệt huyết vừa rồi, cảm giác mà Tần Tử Lăng mang đến cho hắn, Tần Hưng Bảo lập tức cảm thấy như một gáo nước lạnh đang dội vào trong tim hắn, trong nháy mắt thanh tỉnh lại.

Tiểu thúc nguyên lai vẫn là tiểu thúc, hắn vẫn là Tần Hưng Bảo a!