Chương 476 Chạy đi, sao không chạy nữa?
Két!
Tiếng âm thanh kim loại chạm nhau càng to hơn.
Phi kiếm đâm vào một bộ phận cứng rắn nhất trên thân của Tần Hưng Bảo, mạnh mẽ đâm vào thiết quyền.
Phi kiếm sau khi đâm vào thiết quyền vẫn không dừng lại, tựa như mấy ngày trước đó, Tần Tử Lăng từng cắt qua cái cổ của ma tướng, đao phong như thép cắt gọn cái cổ của nó.
Mũi khoan chui vào xương khiến cho Tần Hưng Bảo đau nhứt cả người, suýt chút nữa muốn co quắp lên, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Nhưng Tần Hưng Bảo biết, lúc này, nhất định phải bình tĩnh, bằng không phi kiếm kia một khi xuyên qua thiết quyền, tiếp theo chính là thân thể của hắn.
Tần Hưng Bảo cố nén đau nhức, mượn phản lực từ phi kiếm đâm vào thiết quyền, vội vàng thối lui về phía sau, nỗ lực làm giảm tốc độ của phi kiếm lại.
Đồng thời, một đấm khác của hắn lại hung hăng đập thân kiếm, nỗ lực làm thay đổi quỹ đạo di chuyển của nó.
- Coong!
Thân kiếm rung động, mà cả người Tần Hưng Bảo lại kịch liệt run lên.
- Giết!
Ở xa xa bên chiến trường, Tần Tử Đường nhận thấy được Tần Hưng Bảo đang gặp nguy hiểm, Thanh Long Truy Hồn Thương lần thứ hai bộc phát ra uy lực khủng bố, một con thanh long có rõ lân phiến đang không ngừng gầm thét vồ giết về phía người tuổi trẻ mũi ưng.
- Thình thịch!
Người trẻ tuổi mũi ưng ngăn cản không được Tần Tử Đường, không muốn mất mang nên cả người lẫn đao phải liên tục lui về sau.
Ngụy tiên sinh thấy thế hơi biến sắc mặt, pháp lực trong cơ thể chợt bỗng nhiên phát động, cách không tạo trảo với Tần Tử Đường.
Từng đạo hắc khí từ đầu ngón tay bắn ra, trên không trung hình thành một cái hắc trảo to lớn, chộp tới Tần Tử Đường đang xung phong liều chết phá vây.
Vừa lúc đó, dưới chân gò đất nhỏ, một đạo hắc ảnh chợt nổ lên, như là một đạo tia chớp màu đen rạch một cái.
Ngụy tiên sinh đột nhiên cảm giác toàn thân đều nổi da gà lên, một loại nguy cơ nồng nặc đang dâng lên ở đáy lòng hắn.
Hắn không cần suy nghĩ, mặt khác giơ lên một cánh tay, trong nháy mắt, pháp lực từ năm ngón bắn nhanh, hình thành một cái móng to, chộp tới tia chớp màu đen đang không ngừng lao đến hắn.
Đồng thời, quanh thân có pháp lực bung ra, hình thành hắc khí cuồn cuộn kịch liệt lưu chuyển, đảo mắt vậy mà ngưng tụ thành một con mãng xà màu đen quấn quanh cả người hắn.
Tần Hưng Bảo đang ở xa xa bị phi kiếm đâm “xộp xộp” trong xương, lại thấy phi kiếm đang rút lại, thay đổi phương hướng, lao nhanh trở lại vị trí ban đầu.
- Thình thịch!
Một đạo hàn quang đen nhánh chợt lóe lên trong địa quật.
Móng tay to lớn được ngưng tụ từ pháp lực đã bị cắt thành hai nửa.
Hàn quang đen nhánh vẫn không dừng lại, tiếp tục lao về phía thân thể của Ngụy tiên sinh.
- Két!
Tiếng cọ xát chói tai vọng lại giữa địa quật.
Đại mãng xà quay quanh toàn thân Ngụy tiên sinh lại bị Liệt Thiên Đao sắc bén chém tới, nhao nhao tách làm hai.
Mắt thấy đao mang chuẩn bị chặt ngang người Ngụy tiên sinh.
Một đạo kiếm quang giết đến.
- Coong!
Tần Tử Lăng rút ra Huyết Chiến Đao, theo tay vung lên, vội ngăn cản phi kiếm đang rút về.
Ngụy tiên sinh thấy thế thì lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắn không ngờ tới Tần Tử Lăng không chỉ có tốc độ cực nhanh, hơn nữa lực đạo lại kinh khủng như vậy.
Trong lúc còn đang kinh hãi, quần áo bên ngoài của Ngụy tiên sinh đột nhiên nổ ra, lộ ra một thân hắc sắc pháp y.
Pháp y hắc quang lưu động, lại cản được Liệt Thiên Đao.
Cứ như vậy một lần, cả người Ngụy tiên sinh đã vọt lên lui về phía sau.
Tần Tử Lăng thấy thế cười lạnh một tiếng, bấm tay một cái.
Một viên đạn châu lớn bắn ra, mặt ngoài màu đen có lục sắc phù văn chớp động Ất Mộc Âm Lôi.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Ất Mộc Âm Lôi nổ ra ở trước ngực Ngụy tiên sinh.
Chiến hồn khí lãng trong nháy mắt bạo phát, như núi kêu biển gầm, giống như thiên quân vạn mã xung phong liều chết, còn có chấn nhiếp nhân tâm của người khác.
- A!
Hét thảm một tiếng, Ngụy tiên sinh rối bù ngã xuống.
Một đạo hắc quang lần nữa lóe lên trong không gian tối mờ.
Cái đầu to của Ngụy tiên sinh rơi xuống.
Từ trên gò đất lăn ùng ục ục theo sườn đất, trên đầu lâu còn có hai con ngươi đang trừng to.
Hắn đến chết cũng không nghĩ ra, Tần Tử Lăng này là từ nơi quái nào nhô ra, vậy mà có thể tránh thoát cảm nhận của hắn, hơn nữa rõ ràng chỉ là tu vi luyện cốt, mà tốc độ cùng lực lại không hề thua kém với võ đạo trung tông sư, hơn nữa còn có Ất Mộc Âm Lôi, đây quá khủng bố!
- Đông!
Khi cái đầu của Ngụy tiên sinh lăn xuống sườn núi, Tần Hưng Bảo mới đặt mông ngồi ở trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt.
Hắn biết Tần Tử Lăng là muốn dương đông kích tây, cũng chính là lấy hắn làm mồi như.
Nhưng hắn từ chưa từng nghĩ tới, Tần Tử Lăng lại có thể dứt khoát giết chết Ngụy tiên sinh như vậy, hắn còn cho rằng phải chém giết một hồi thảm thương nữa mới kết thúc.
Cái này quả thực quá kinh khủng!
- Đi!
Lão giả còng lưng, thiếu phụ xinh đẹp và người tuổi trẻ mũi ưng thấy thế cũng thay đổi sắc mặt thành trắng bệch, không cần suy nghĩ, hai chân phát lực, muốn chạy về hướng lối ra.
- Chạy đi đâu!
Lúc này Tần Tử Đường cũng mặc kệ việc sao Tần Tử Lăng lại lợi hại như vậy, nghiêm ngặt quát một tiếng, trong nháy mắt quay người, Thanh Long Truy Hồn Thương hướng về phía người tuổi trẻ mũi ưng, giết hồi mã thương.
Thực lực của người trẻ mũi ưng vốn đã thua kém Tần Tử Đường một đoạn, thấy nàng đột nhiên giết tới, chỉ biết đưa đao lên chặn
- Oanh!
Đang lúc người trẻ mũi ưng đang muốn xoay người chặn thương của Tần Tử Đường, Tần Tử Lăng lại bắn ra một tia Ất Mộc Âm Lôi, nổ ra sau lưng của thiếu phụ xinh đẹp.
Chỉ sau một hơi thở, tiếng nổ vang to, cả người lộ ra máu thịt be bét ở sau lưng, làm gì còn chút mỹ cảm nào..
Đang lúc mỹ phụ xinh đẹp chưa kịp chạy trốn lần nữa, Tần Tử Lăng lại giống như diều hâu, từ không trung bay nhào xuống, Liệt Thiên Đao rạch một cái, bổ đôi nàng.
Tiếp theo, Tần Tử Lăng nhún mũi chân một cái, một khắc cũng không muốn bỏ lỡ, truy sát về phía lão giả lưng còng!
- Giặc cùng đường đừng đuổi!
Tần Tử Đường kêu lên.
Nhưng Tần Tử Lăng cùng còng lưng lão giả chỉ trong nháy mắt đã biết mất không thấy đâu.
Phỏng chừng lão giả lưng còng đã từng luyện qua thối công, tốc độ rất nhanh, không khác gì tia chớp.
Đáng tiếc, hắn nhanh cũng không thể nhanh hơn Tần Tử Lăng.
Nhưng Tần Tử Lăng cũng không gấp, chỉ là vờn hắn.
Lão giả lưng còng thấy Tần Tử Lăng đuổi theo hắn, trong lòng chửi con mẹ nó, làm sao cũng không nghĩ ra sao tiểu gia hỏa này lại có tốc độ nhanh như vậy.
Còng lưng lão giả thầm mắng trong lòng, xa xa nhìn thấy được thông đạo, đó là thông đạo đi tới địa quật khác, bọn hắn là đi từ đó ra.
Gương mặt lão giả lưng còng không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Nhưng sắc mặt vui mừng chưa được bao lâu, lại đột nhiên chuyển qua khó coi đến cực hạn, giống như bị người ta dí cho ăn phân.
Chỉ thấy, đằng trước hắn, ngang nhiên xuất hiện một con Kim Thi quái điểu.
Đằng sau nó chính là ba tên ma đầu âm hồn cao ba trượng, tản ra âm lãnh cường đại khí tức.
- Chạy đi, sao ngươi lại không chạy a?
Một đạo thanh âm hài hước vang lên ở sau lưng lão giả lưng còng.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?
Lão giả lưng còng xoay người, nhìn Tần Tử Lăng với biểu cảm không thể khổ hơn.
Một tên Kim Thi trung giai, ba tên ma đầu âm hồn có khí tức thẳng bức đến trung tông sư, hơn nữa còn có thể bay.
Thế thì còn đánh như thế nào a!
- Ta là người của Tần gia!
Tần Tử Lăng trả lời.
- Ngươi cũng không cần chơi ta! Người Tần gia còn có nhân vật như ngươi sao? Lại nói, những thứ này đều thuộc về ma môn…
Còng lưng lão giả nói.
- Không được sao?
Tần Tử Lăng phản hỏi.
Lão giả lưng còng hơi sững sờ, sau đó nói:
- Ta là phủ thái tử người, đây là lúc mà thái tử điện hạ cần dùng người, lưới anh hùng thiên hạ, thanh niên tuấn kiệt như ngươi cần phải được tỏa sáng, chỉ cần bằng lòng đầu nhập vào thái tử, thái tử tất nhiên sẽ trọng dụng ngươi.