← Quay lại trang sách

Chương 477 Ngươi giết ta đi

Ngươi là người của phủ thái tử?

Tần Tử Lăng nao nao, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng lên.

Hắn không giết lão giả lưng còng ngay, chính là muốn giữ lại một người sống để hỏi.

Bởi vì bốn người bọn họ rõ ràng có ý định muốn bắt sống Tần Tử Đường, cũng không phải là dạng trùng hợp gặp phải

Kết quả không nghĩ tới lại là người của phủ thái tử.

Vấn đề này rất nghiêm trọng.

Cho dù Tần Tử Lăng là hạng người tự phụ, cũng sẽ cho rằng bản thân có thể đối kháng với phủ thái tử, càng chưa nói hắn không phải là hhạng người tự phụ.

- Không sai, ta là người của phủ thái tử, thái tử sớm muộn cũng phải đối phó với Tần gia, ngươi bán mạng cho Tần gia là muốn tự đưa mình vào chỗ chết. Lại nói, loại người có bản lĩnh giống như ngươi, Tần gia có thể cho ngươi cái gì? Thái tử lại không giống vậy, tương lai hắn là quốc quân.

- Khắp thiên hạ này đều là của vua, đừng nói tương lai, hắn có thể ban cho ngươi thứ ngươi muốn, hiện tại hắn đã có thể ban thưởng cho ngươi rất nhiều tài nguyên nguyên tu hành cùng quyền thế mà Tần gia không thể cho ngươi.

Lão giả lưng còng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tử Lăng, còn cho là hắn bị chấn nhiếp, vội vã tiếp tục du thuyết nói.

- Tại sao các ngươi muốn bắt Tần Tử Đường?

Tần Tử Lăng lạnh lùng hỏi, căn bản không nghe được lời thuyết phục của lão giả lưng còng.

Lão giả lưng còng hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn trả lời:

- Thái tử muốn sủng hạnh Tần Tử Đường.

- Muốn sủng hạnh Tần Tử Đường thì ra lệnh cho các ngươi tới địa quật bắt nàng, thật đúng là một vị thái tử tốt a!

Tần Tử Lăng nghe vậy cười nhạt nói.

- Thái tử muốn làm quốc quân, là người hùng tài đại lược thống trị một quốc gia, còn mấy chuyện hậu cung này chỉ là tiểu tiết, tính là cái gì.

Lão giả lưng còng biện giải nói.

- Ha ha, muốn thỏa mãn dục vọng của mình, liền ra lệnh đi bắt người, đây vẫn chỉ là tiểu tiết? Còn gửi hy vọng hắn có hùng tài đại lực trị quốc sao? Xem ra ngươi cũng là rác rưởi!

Tần Tử Lăng nghe vậy cũng bị chọc giận mà cười lên, giơ tay cách không tát một cái lên mặt lão giả lưng còng.

Lão giả lưng còng thấy thế sắc mặt đại biến, muốn tránh né.

Nhưng hắn vừa mới có cử động, ba tên ma đầu âm hồn trên bầu trời đã phóng xuất ra âm hồn chi lực cuồn cuộn, hóa thành ba cái đại thủ trấn áp xuống hai vai cùng cái đầu của hắn.

Ba cái đại thủ còn trên không trung, đã có áp lực kinh khủng rơi xuống, phảng phất có ba tòa núi lớn đang rơi xuống.

Lão giả lưng còng lập tức cảm thấy thân thể không thể cử động, xương cốt đều vang lên tiếng canh cách.

Lão giả lưng còng chỉ là võ đạo tiểu tông sư phổ thông, hơn nữa thực lực ba vị ma đầu âm hồn cũng đã thẳng bức đến trung tông sư.

- Ba! Ba!

Hai cái bàn tay trùng điệp đánh vào trên mặt của lão giả lưng còng, đánh cho khóe miệng hắn đổ máu, hàm răng phải rơi vài cái.

- Tại sao thái tử lại muốn đối phó Tần gia? Hắn còn có qua lại gì với Tần Tử Đường?

Tần Tử Lăng tát cho mấy bạt tai, rồi mở miệng hỏi lần nữa.

- Gia chủ đời trước của Tần gia đã chống đỡ cho ngũ hoàng tử, không ủng hộ lục hoàng tử, cũng chính là đương kim thái tử. Đang lúc ngũ hoàng còn được coi trọng, không ít lần đối địch với thái tử. Thái tử ngồi lên vị trí thái tử, đương nhiên phải nghĩ cách diệt trừ Tần gia.

- Về phần Tần Tử Đường thái, thái tử đã từng ưa nàng, muốn nạp nàng làm phi, nàng không biết điều, vậy mà tình nguyện gả cho một vị thư sinh nghèo túng, không nguyện ý đi theo thái tử. Thái tử giận dữ, liền giết một nhà của thư sinh kia, nàng có Tần gia che chở nên tránh được một kiếp.

Lão giả còng lưng rất dứt khoát trả lời, chỉ là rơi mấy cái răng, nói chuyện vẫn có chút khó khăn.

- Cặn bã!

Tần Tử Lăng nghe xong sắc mặt rất lạnh.

Đến giờ phút này, hắn mới xem như đã hiểu vì sao Tần Tử Đường lại luôn ở Tần gia mà không gả đi, cũng hiểu vì sao nàng biểu tình của nàng đối với ai cũng đều lạnh lùng.

- Nói những chuyện khác của thái tử đi, ví dụ như cấu kết ma giáo, muốn mưu phản tác loạn, sớm ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế các thứ, nếu như ngươi thẳng thắn nói ra ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Tần Tử Lăng nói.

Lão giả còng lưng nghe vậy sắc mặt thay đổi mấy lần, nói:

- Điều đó là không thể, ngươi giết ta đi.

- Được rồi!

Tần Tử Lăng gật đầu, Huyết Chiến Đao rạch xuống một cái, cái đầu của lão giả lưng còng rơi xuống đất.

Thần hồn của Tần Tử Lăng vẫn chưa tới cảnh giới đoạt xá, nếu như nhân vật tông sư cố ý không theo, hắn cũng không có cách nào khác.

Tần Tử Lăng vừa mới giết lão giả còng lưng xong, Viên Đại, Viên Nhị cùng Ứng Báo chạy tới.

Tần Tử Lăng cất hết bọn nó vào lại Dưỡng Thi Hoàng, lột xuống nhẫn trữu vật của lão giả lưng còng, lại cất thi thể hắn vào trong túi, sau đó quay trở về.

Một chỗ khác trong địa quật.

Tần Tử Đường thỉnh thoảng nhìn xung quanh bốn phía, ở cách trước mặt chỗ nàng không xa, một thi thể trẻ tuổi đang nằm ngang, trên ngực của thi thể này có một cái lỗ lớn bằng miệng bát, đang không ngừng chảy ra máu tươi.

- Viện thủ, ngài không cần lo lắng, tiểu thúc không có việc gì đâu.

Tần Hưng Bảo nói.

- Ta không phải lo lắng chho Tử Lăng, ta lo lắng cho Đà lão tặc, Tử Lăng thì có việc gì được chứ.

Tần Tử Đường nói.

- Vì sao? Vừa rồi ngài còn bảo giặc cùng đường không thể đuổi sao?

Tần Hưng Bảo hỏi.

- Tình huống vừa rồi, đầu óc ta căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa, cho nên mới có lo lắng. Nhưng bây giờ tình hình đã biến hóa, ta lại có sự lo lắng khác, bởi vì những người này là người của phủ thái tử, một khi tiết lộ tin tức, thái tử tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Tử Lăng.

Tần Tử Đường rất kiên nhẫn giải thích nói.

- Người của phủ thái tử!

Tần Hưng Bảo nghe vậy sắc mặt đại biến.

- Viện thủ nói đúng, tin tức chuyện này không thể để lộ ra.

Một đạo âm thanh từ xa đến gần truyền đến, tiếp theo, Tần Tử Lăng mang theo một cái túi xuất hiện ở trước mặt hai người, ném cái túi xuống đất, nói:

- Người ta giết.

Mặc dù từ tình cảnh vừa nãy đã sớm biết thực lực Tần Tử Lăng rất có thể không thua kém gì mình, nhưng qua thời gian ngắn như vậy, Tần Tử Lăng thật sự có thể đuổi kịp lão giả lưng còng, lại đánh chết hắn, Tần Tử Đường vẫn không nhịn được mà khẽ run lên trong lòng, nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt không tự chủ được, lộ ra một vệt kính sợ.

- Tiểu thúc, sau đây phải làm sao?

Tần Hưng Bảo hỏi.

- Ngươi thế nào rồi?

Tần Tử Lăng không trả lời mà hỏi lại.

- Đau!

Tần Hưng Bảo nhếch miệng nói.

Tần Tử Lăng nhìn thoáng qua nắm đấm cùa Tần Hưng Bảo, phía trên có một lỗ vết thương nhìn vào đã thấy sợ, bạch cốt cũng lộ ra.

Cũng may võ giả chỉ luyện thân thể, Tần Hưng Bảo đã là luyện cốt hậu kỳ, xương tay là bộ phận cứng rắn nhất của hắn, hắn lại ở cách xa Ngụy tiên sinh hơn trăm mét, lúc đối mặt với sinh tử, chiến thuật này cũng không tệ, mặc dù xương tay bị tổn hại, nhưng vẫn không tính là trọng thương, nếu như đổi thành người luyện khí, một kiếm này đã trực tiếp xuyên qua cả người.

- Biết đau vậy thì không có sao, biểu hiện rất tốt. Lột hết nhận trữ vật trên những thi thể này, nhớ kỹ lục soát hạ thân nữa, còn có pháp y trên thân tên kia, đó là đồ tốt, ah, đúng rồi, binh khí trên đất cũng phải thu thập hết.

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó phân phó nói.

- Vâng!

Tần Hưng Bảo lập tức càn quét chiến trường.

Vừa rồi hắn cũng muốn càn quét chiến trường, những đồ vật kia đối với hắn đều là siêu cấp bảo bối a, nhưng Tần Tử Đường không nói lời nào, hắn cũng không dám lộn xộn.

Vẫn là tiểu thúc biết làm người, quả nhiên là hài tử của nhà nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà a, riêng điểm này thì viện thủ thua xa tiểu thúc!

Một bên khác, Tần Tử Đường lại hơi choáng một chút.

Mới vừa rồi còn làm một bộ quan tâm hỏi hạn Tần Hưng Bảo, kết quả đằng sau lại là một vẻ ham tiền, trước sau thực sự thay đổi quá lớn a!

- Viện thủ, lần này chúng ta đi ra ngoài làm việc có bao nhiêu người biết?

Tần Tử Lăng chuyển hướng về phía Tần Tử Đường, hỏi.

Tần Tử Đường đầu tiên là ngẩn ra, theo sát hơi thay đổi sắc mặt.