← Quay lại trang sách

Chương 479 Rốt cuộc trước kia các ngươi đã giết bao nhiêu?

Trước là ta xông tới, người chờ bên gò đất kia, lược trận giúp ta.

Tần Tử Đường thấy Tần Tử Lăng tăng tốc độ đốt cháy thi thể, nói ra một câu, cũng không đợi Tần Tử Lăng trả lời, liền cầm Thanh Long Truy Hồn Thương lẻ loi một mình xông về phía đại quân địa ma.

- Còn có ta!

Tần Hưng Bảo thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Tần Tử Lăng nghe vậy liếc Tần Hưng Bảo một cái, nói:

- Có phải sau khi giao thủ với trung tông sư, bắt đầu cảm giác mình rất lợi hại không? Hay là ngươi cũng xông lên a?

- A!

Tần Hưng Bảo nghe vậy toàn thân run run một cái, sau đó vội vã lộ ra vẻ mặt thống khổ nói:

- Thúc, tay của ta còn rất đau, hơn nữa pháp lực của tên kia quá kinh khủng, phi kiếm đã đâm sâu vào cơ thể, đến bây giờ mà vẫn còn quấy nhiễu khí huyết của ta, áp chế cũng không được bao nhiêu, xem ra ta cần phải ăn một bát huyết nguyên mới được.

Tần Tử Lăng nhìn một màn trình diễn ngẫu hứng của Tần Hưng Bảo, không còn gì để nói, sau đó lấy ra nửa vại huyết nguyên "Bích Mộc Huyền Tê", trực tiếp ném cho hắn nói:

- Quên đi, đều cho ngươi! Nhưng bổ quá cũng không tốt, ngươi kiềm chế chút a! Mấy ngày nay ngươi tiến bổ cũng nhiều rồi, sau khi về phải ổn định căn cơ một chút.

Thu hoạch lần này ở địa quật, mặc dù cùng thể so sánh với lần tới chiến khư, nhưng hai tên ma tướng, trên trăm tên ma vệ, còn có bốn vị tông sư, cũng coi như là phát tài.

Tần Hưng Bảo là người có tình nghĩa, lại là một người có thể dùng được, vừa rồi lúc giết Ngụy tiên sinh cũng biểu hiện rất tốt, bỏ ra khá nhiều công sức, người làm thúc thúc như Tần Tử Lăng cũng không thể keo kiệt.

Bản thân ăn thịt, cũng nên để cháo cho cháu a!

Còn về phần Tần Tử Đường, Tần Tử Lăng sẽ không khách khí với nàng.

Nàng là tộc lão của Tần gia Võ Châu, viện thủ Uy Võ Viện, Tần gia Võ Châu sẽ không để cho nàng thiếu tài nguyên.

Không giống Tần Tử Lăng hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không dễ dàng a!

- A, tiểu thúc, vậy ta cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ! Cảm tạ tiểu thúc a!

Tần Hưng Bảo luống cuống tay chân tiếp lấy vại huyết nguyên, một bên miệng thì nói, một bên đã cất vại huyết nguyên vào nhãn trữ vật.

Nhất thời hắn cũng thấy rõ, vị tiểu thúc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng này của hắn cũng không phải dạng nghèo kiết xác a.

Mấy ngày nay ở địa quật, đã giết qua nhiều ma tướng cùng ma vệ, hiện tại thu hết gia sản tùy thân của bốn vị tông sư, một vị trong đó còn là luyện khí trung tông sư!

Tần Hưng Bảo ta nhất định không thể khách khí với tiểu thúc a, phải mau sớm đề thăng tu vi, đuổi kịp cước bộ của hắn, về sau mới có thể đi theo sau lưng hắn,ăn chơi nhậu nhẹt một phen, bằng không thực lực chênh lệch quá lớn, muốn đi theo cũng không có cơ hội.

Tần Tử Lăng nhìn Tần Hưng Bảo, luôn có cảm giác quen quen.

Lúc này, một bên khác, Tần Tử Đường đã xung phong liều chết chém tới đại quân địa ma.

Tần Tử Lăng nhìn lướt qua mặt đất, thấy bốn cỗ thi thể đã cháy thành tro, liền tiện tay đưa tới một cơn mưa, dập tắt lửa, sau đó lại dùng chân nguyên hóa thành trảo thủ trộn lẫn đất đá cùng tro tàn.

Vo tròn thành một cục, sau đó ném tới một chỗ sâu bên trong địa quật, cách chỗ hắn đang đứng tầm năm trăm thước.

Lúc cục đất lăn đi sâu vào địa quật, chỉ nghe một tiếng “ùng ục” vang lên, phảng phất chìm vào trong vũng bùn, sau đó rất nhanh thì im lặng.

Sau khi làm xong tất cả, Tần Tử Lăng vỗ vỗ tay, xem như là phủi bụi, lẩm bà lẩm bẩm nói:

- Đây xem như là tiêu hủy toàn bộ chứng cứ!

Tần Tử Lăng đứng trên gò đất nhỏ, lặng lẽ quan sát Tần Tử Đường.

Trong tay Tần Tử Đường cầm Thanh Long Truy Hồn Thương, tóc đen thui xõa xuống bay lượn trên không trung, xung phong liều chết đánh trái đánh phải, mỗi một thương đâm ra đều có máu tươi chảy ra, một thương quét ngang, cả một đám địa ma bay lên ngã xuống đất, thậm chí thân thể còn bị nổ tung, anh dũng không nói ra được.

Chỉ có hai tên tiểu ma tướng là có thể chống đỡ được Thanh Long Truy Hồn Thương của Tần Tử Đường.

- Viện thủ thực sự là anh thư a!

Tần Hưng Bảo thấy thế không khỏi cảm khái.

Tần Tử Lăng thì lại nghĩ đến Tiêu Thiến.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Tiêu Thiến cùng Tần Tử Đường cùng thuộc về một loại nữ nhân, thậm chí cả công pháp tu hành, binh khí sử dụng cũng giống nhau.

Nếu bàn về thực lực, hiện tại Tiêu Thiến khẳng định có thể thắng được Tần Tử Đường, căn cơ của nàng vững chắc hơn Tần Tử Đường rất nhiều, mấu chốt nhất là Tiêu Thiến vẫn còn rất trẻ.

Đương nhiên hiện tại luận thương pháp cùng kinh nghiệm chiến đấu, Tiêu Thiến kém hơn Tần Tử Đường một ít.

Rất nhanh, trên thân Tần Tử Đường đã dính đầy máu tươi, đại bộ phận là máu tươi của địa ma, nhưng cũng có một phần là của nàng.

Khí tức của Tần Tử Đường trở nên hỗn loạn, thương thế trên người cũng đang không ngừng nặng thêm.

- Đến lúc chúng ta xuất thủ rồi.

Tần Tử Lăng nói.

Nói xong, Tần Tử Lăng lấy ra Liệt Thiên Đao, giống như mãnh hổ hạ sơn nhảy vào đại quân địa ma.

Tần Hưng Bảo thấy thế hú lên quái dị, quơ búa cũng xông lên.

Tần Tử Lăng vừa xông vào đại quân địa ma, chính là như nộ long náo biển, lập tức giết đến tan tành, rất nhanh đã hội hợp cùng với Tần Tử Đường.

Đại quân địa ma chỉ có hai tiểu ma tướng, mấu chốt thắng trận vẫn nằm ở số lượng binh mã.

Tần Tử Lăng cùng Tần Tử Đường hội hợp, coi như Tần Tử Lăng tận lực đè nặng chiến lực, hai người liên thủ thì hai tiểu ma tướng cũng không chống đỡ được bao nhiêu thời gian.

Hai tên tiểu ma tướng vừa bị chém giết, ma binh, ma vệ còn lại liền thành năm bè bảy mảng, rất nhanh đã bị ba người giết cho thất linh bát lạc, thi thể rải tứ tung.

Về phần ma binh cùng ma vệ chạy trốn, ba người Tần Tử Lăng cũng lười đuổi theo.

- Vù vù!

Tần Tử Đường ngồi một bên, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, một đôi mắt có chút đăm đăm nhìn hai thúc tử Tần Tử Lăng càn quét chiến trường.

Chỉ thấy Tần Tử Lăng thuần thục lấy ra tinh huyết bán cố hóa trên người ma vệ, mà Tần Hưng Bảo thì thuần thục lột lân giáp ma vệ.

Tư thế thu dọn tàn cuộc cùng phối hợp ăn ý kia, còn có vẻ mặt hai người vui sướng vì phát tài của hai người, suýt chút đã làm cho Tần Tử Đường phải hoàn nghi nhân sinh.

- Thu xong hết rồi!

Rất nhanh, hai thúc tử thỏa mãn vỗ vỗ tay.

Lúc này cái túi của Tần Hưng Bảo bị nhét bảy tám bộ lân giáp ma vệ, cuối cùng cũng căng lên.

Dù sao lúc hai người trở về Tần phủ, cũng phải kiếm một cái lý do cho hợp lý.

Hiển nhiên bị một đám ma vệ vây khốn không thẻ thoát thân ra được, sau đó hai người bọn họ hợp lực giết hết chúng nó, lột hết lân giáp, lại sau đó, bọn họ không hẹn mà lại gặp với Tần Tử Đường đang xung phong liều chết thoát khỏi đại quân địa ma, đây là một lý do rất hợp lý.

- Rốt cuộc các ngươi đã từng giết qua bao nhiêu địa ma?

Thấy dáng vẻ hài lòng của hai thúc tử, nữ tử lạnh lùng như Tần Tử Đường cũng không nhịn được mà hỏi một câu kỳ quá.

- Cũng chỉ có hai tiểu ma tướng, cùng trăm tên ma vệ a!

Tần Tử Lăng thuận miệng trả lời.

- Nói cách khác, chuyến này ngươi đã thu hoạch được bốn tên tiểu ma tướng, gần hai trăm tên ma vệ rồi?

Vẻ mặt Tần Tử Đường giật mình nói.

- Đúng vậy a, có chuyện sao?

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó phản hỏi.

Tần Tử Đường nhìn Tần Tử Lăng với vẻ mặt đương nhiên, còn giống như kiểu sao ngươi lại ngạc nhiên thế, chuyện này bình thường mà.

Bốn tên tiểu ma tướng, gần hai trăm tên ma vệ a, coi như đối với Tần Tử Đường mà nói, đó cũng là một món tài sản khổng lồ. Nhất là ma tướng, bình thường trước khi chết sẽ tự bạo, rất khó để thu thập tinh huyết, cho nên rất đáng quý.

Đáng hận nhất là, nàng thân là người dẫn đội, vì cam đoan an toàn của bọn họ, không dám tùy tiện một mình hành động, kết quả bọn hắn ngược lại thì tốt, phát tài ở sau lưng này.

Bây giờ vì tìm một lý do hợp lý, lại để nàng liều mạng phá vây, giết đến thân đầy thương tích, sau đó bọn hắn tới chiếm tiện nghi.

Nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, vẫn là Tần Tử Lăng tới cứu nàng một mạng, nàng vẫn không thể nói cái gì.