Chương 480 Tiếc a!
Ta thật hối hận a, thanh cao cái gì chứ! Tài phú của bốn vị tông sư đều cho hắn, hiện tại hai tên ma tướng cùng trăm tên ma vê lại cho bọn hắn! Ta thật ngốc a! Ma huyết tinh a, xử lý ma khí một phen, chính là vật đại bổ cho ta!
Tần Tử Đường ngửa đầu nhìn trời, tận lực nhịn biệt khuất bùng nổ ở trong lòng.
- Đáng tiếc không có trung ma tướng, nếu không thì chính là đại phát tài. Ta nghe nói, tác dụng tiến bổ của trung ma tướng không giống với huyết nhục của dị thú ngũ phẩm trung giai, trên thực tế, nếu như xử lý ma khí trên tinh huyết tốt một chút, sẽ có tác dụng tiến bổ ngang với huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm trung giai.
Tên đần Tần Hưng Bảo này, có đôi khi là đại ngu nhược trí, có đôi khi là đại trí giả ngu, hắn thấy Tần Tử Đường ngửa đầu nhìn trời, dường như không tim không phổi mà bổ thêm một đao nữa.
Thấy khẩu khí của Tần Hưng Bảo còn đắc ý vênh váo hơn so với Tần Tử Lăng, phảng phất còn muốn giết trung tông sư, Tần Tử Đường rốt cục nhịn không được búng một đầu ngón tay vào bụng Tần Hưng Bảo.
- Đông!
Một tiếng, Tần Hưng Bảo ôm lấy bụng của mình, vẻ mặt đau khổ nói:
- Viện thủ, sao ngài lại đánh ta a!
- Đánh ngươi là vì tốt cho ngươi, đỡ cho ngươi không biết tự lượng sức mình. Hừ! Trung ma tướng, ngươi cho rằng trung ma tướng là miêu cẩu sao? Ngươi muốn săn giết là có thể săn giết a! Thực lực của nó là tương đương với trung tông sư, hơn nữa trước khi chết còn tự bạo, lực sát thương rất mạnh, ngươi hiểu hay không?
- Hơn nữa trung ma tướng đã có trí tuệ rất cao, một khi có trung ma tướng xuất hiện, thường thường sẽ tụ hợp mấy ngàn thậm chí hơn vạn ma binh ma vệ, thậm chí tiểu ma tướng cũng chỉ là thủ hạ của nó. Nếu gặp phải, đừng nói là các ngươi, coi như tộc trưởng tự mình đến đây, cũng chỉ có thể chạy trối chết. Nếu giết trung ma tướng dễ như vậy, người trong tộc đã sớm dẫn binh đến săn giết ở địa quật!
Tần Tử Đường lạnh giọng nói.
Nói xong, Tần Tử Đường cố ý nhìn thoáng qua Tần Tử Lăng, trong mắt mang theo một tia hồ nghi.
Thực lực của Tần Tử Lăng rất cao, hơn nữa tốc độ xuất đao rất nhanh, góc độ rất xảo quyệt, không đợi tiểu ma tướng kịp phản ứng đã bị chém chết.
Nhưng Tần Tử Đường luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, theo lý mà nói, dưới loại tình huống đó, đáng ra tiểu ma tướng đã phải tự bạo, nhưng nó lại không tự bạo.
Chính là bởi vì ma tướng có đặc tính tự bạo, nên tộc lão Tần gia không được tiến bố bằng ma tướng.
Nhưng hôm nay, Tần Tử Lăng vậy mà thuận lợi thu hoạch hai tên tiểu ma tướng, trong thời gian này coi như có nàng phối hợp kiềm chế, nhưng cũng không thể thuận lợi như thế, càng chưa nói, trước đây Tần Tử Lăng đã giết được hai tiểu ma tướng, hơn nữa lúc đó lại không có nàng phối hợp a.
- Khụ khụ, viện thủ, ta cũng không có nói gì về trung ma tướng a.
Tần Tử Lăng thấy Tần Tử Đường nói nói, ánh mắt chuyển hướng về phía chính mình, vội vã xua tay phủi sạch quan hệ cùng Tần Hưng Bảo.
Tần Hưng Bảo thấy tiểu thúc mà mình sùng bái nói vứt bỏ mình, gán cho hắn một ánh mắt “u oán”, toàn thân Tần Tử Lăng đều nổi lên da gà, nhịn không được cũng học giống Tần Tử Đường, cong đầu ngón tay lại búng một cái.
- Đông!
Tần Hưng Bảo lại ôm bụng lần nữa, vẻ mặt cầu xin nói:
- Tiểu thúc, sao ngươi cũng đánh ta a?
- Ta đây là nhắc nhở ngươi, nhất định phải nhớ kỹ lời nói của viện thủ, về sau nhất định phải khiêm tốn, đừng có lúc nào cũng đắc ý vênh váo.
Vẻ mặt Tần Tử Lăng chính sắc nói.
- Dạ, dạ!
Tần Hưng Bảo liền vội vàng gật đầu.
Tần Tử Đường thấy Tần Tử Lăng làm bộ dáng này, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không kìm được lộ ra một nụ cười mỉm.
Tròng mắt Tần Hưng Bảo lập tức trợn tròn, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
- Nhìn ta làm cái gì?
Tần Tử Đường lại búng thêm một cái nữa.
Lần này Tần Hưng Bảo chỉ xoa xoa cái bụng một chút, nói:
- Viện thủ, vừa rồi ngài cũng cười rồi, ngài cười lên kỳ thực rất đẹp, cần phải cười nhiều hơn.
Tần Tử Đường hơi sững sờ, lập tức trưng ra lại một bộ mặt lạnh lùng đến não nề, cong đầu ngón tay bắn liên tục ba cái vào bụng của Tần Hưng Bảo, làm cho Tần Hưng Bảo phải liên tục xin tha.
- Viện thủ, trung ma tướng thật sự khủng bố như vậy sao? Vậy khác nào nói thực lực của đại ma tướng còn kinh khủng hơn rất nhiều?
Tần Tử Lăng thì đang nghĩ về thực lực của ma tướng, thấy thế ngắt lời nói.
Tần Tử Đường nghe vậy lúc này mới thu tay, nói:
- Đó là đương nhiên. Mỗi lần chỉ cần xuất hiện trung ma tướng, Tần gia sẽ phải chịu tổn thương nguyên khí, không ngừng có tộc lão cùng tôn tử Tần gia phải bỏ mạng. Một khi có đại ma tướng xuất hiện, thế lực khắp Võ Châu cũng phải liên hợp nhân mã càn quét địa ma, bằng không một khi để cho đại ma tướng tiến ra khỏi địa quật, ma khí của nó sẽ ma hóa sinh linh của cả một khu vực lớn, hậu quả khó mà tưởng nổi.
–Kỳ thực vọng tộc khắp nơi không ngừng phái người xuống địa quật càn quét chủ yếu chính là vì phòng bị trung ma tướng cùng đại ma tướng, nhất là đại ma tướng, một khi sinh ra, thực sự sẽ gây ra hậu quả rất nặng nề.
- Coi như Đại Tề Quốc không có Võ Thánh cảnh giới luyện tủy, nhưng không phải còn có Huyên Sư thối lôi cảnh sao? Tục truyền giám chính Ty Thiên Giám chính là một vị Huyền sư. Chẳng lẽ hắn không thể xuất thủ tiêu diệt đại ma tướng sao?
Tần Tử Lăng hỏi.
- Trong chỗ u minh, thiên địa này tự có pháp tắc vận hành của nó. Lối vào của địa quật ở Võ Châu không cho phép Huyền Sư tiến vào, một khi mạnh mẽ tiến vào sẽ có ngũ lôi tề oanh, thân tử đạo tiêu. Mà một khi đại ma tướng lao ra địa quật, chờ Huyền sư chạy tới tiêu diệt, thì sinh linh đã đồ thán.
Tần Tử Đường trả lời.
Tần Tử Lăng nghe vậy trầm mặc hồi lâu, mở miệng hỏi nói:
- Đến tột cùng thì Đại Tề Quốc có Võ Thánh cảnh giới luyện tủy không?
- Tục truyền tiền triều đã từng xuất hiện, nhưng từ lúc Đại Tề Quốc dựng quốc tới nay thì chưa từng xuất hiện qua Võ Thánh, đến tột cùng là có hay không, ai cũng không biết, cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể biết.
Tần Tử Đường nghe vậy trầm mặc một lần, sau đó trả lời.
Tần Tử Lăng nghe vậy trong lòng hơi chấn động một chút, thần sắc trở nên ngưng trọng lên.
Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, vốn lấy thân phận cùng thực lực của hắn, bây giờ căn bản không có cách gì để chứng thực điều này, cũng không dám tìm chứng cứ.
- Bây giờ cũng đã đến lúc chúng ta quay trở về. Vượt qua bảy ngày, ma khí nơi đây sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với đại võ sư luyện cốt như các ngươi.
Tần Tử Đường từ dưới mặt đất đứng lên, nói.
- Được.
Tần Tử Lăng gật đầu, vừa muốn đi, đột nhiên "di" một tiếng.
Sau đó thân thể giống như quỷ mị bay vút về hướng mà đại quân địa ma vừa đi tới.
Tần Tử Đường cùng Tần Hưng Bảo thấy thế hơi sững sờ, sau đó mang theo nghi vấn liền vội vàng đuổi theo.
Chạy gấp vài dặm, sau đó bọn họ thấy được bóng lưng Tần Tử Lăng.
Ở đằng trước Tần Tử Lăng, bên trái là một vùng hiểm cảnh tăm tối, ai cũng không biết bên trong cất giấu cái gì, bên phải thì là một tòa ngọn núi nhỏ màu đen.
Ở giữa hiểm cảnh hắc ám với ngọn núi nhỏ, bên trong một khe đá, mọc ra ba cây, toàn thân đỏ thẫm.
Cái cây này như là được điêu khắc từ tượng thạch, vừa là vật chết lại vừa sinh động không gì sánh được.
Bên trên thân cây của mỗi cây đều có bảy chiếc lá, mỗi một chiếc lá có một hình dạng khác nhau, có hình bầu dục, có hình phong diệp, có lá hình dáng thông...
Nhưng mỗi cây đều đỏ thẫm ôn nhuận, không mang theo một điểm tạp sắc.
- Làm sao vậy?
Tần Tử Đường đi lên phía trước, tò mò hỏi, ánh mắt nương theo ánh nhìn của Tần Tử Lăng.
Trong nháy mắt, ánh mắt Tần Tử Đường phát thẳng, hô hấp đều trở nên nặng nề lên.