← Quay lại trang sách

Chương 485 Thương Lãng Đảo

Tần Tử Đường nghe vậy thì không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, mà là chuyển chủ đề nói:

- Ta đã dùng điểm công lao để đổi lấy Hoàng Mãng Mậu Thổ Quyết, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến Tàng Kinh Các để đọc.

- Còn Xích Mãng Bính Hỏa Công, nếu ngươi có thời gian, có thể đi với ta đến Thương Lãng Đảo ở Tùy Châu một chuyến.

- Nơi đây cũng là một chỗ rất đặc biệt, toàn bộ đảo chính là một phường thị, rất nhiều người đều sẽ dồn người đến đây mua sắm, cũng có rất nhiều người sẽ mang đồ đến đó để bán.

- Tuy vài thứ ở đó không có lai lịch rõ ràng, những cũng có không ít thứ được bán rõ ràng, chỉ cần đến Thương Lãng Đảo, ngươi sẽ có hy vọng tìm thấy công pháp.

- Thậm chí ngay cả lai lịch của người trên đảo cũng không có hạn chế gì, không quản là chính phái hay bàng môn tả đạo, thậm chí ma môn tà đạo, bọn họ cũng sẽ không quan tâm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không thể nháo sự ở trên đảo, nếu không thì chỉ có một đường chết.

- Vẫn còn có một hòn đảo như vậy, xem ra thế lực sau lưng của hòn đảo này rất lớn a!

Tần Tử Lăng kinh ngạc nói.

- Đó là đương nhiên, bởi vì đảo chủ của Thương Lãng Đảo này chính là đệ tử của Thiên Diễn Tông. Cho nên khi đến Thương Lãng Đảo, hoàn toàn có thể yên tâm giao dịch, ai cũng không dám nháo sự trên Thương Lãng Đảo, đương nhiên lúc rời khỏi Thương Lãng Đảo thì sẽ không còn ai đảm bảo được điều này.

Tần Tử Đường nói.

- Cũng tức là nói một khi tài bảo lộ ra ngoài, lúc rời khỏi Thương Lãng Đảo, sẽ rất có thể bị giết người cướp của?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Không sai, cho nên người dám đi Thương Lãng Đảo, chí ít cũng là đại luyện khí sư đại võ sư trung hậu kỳ, không ít người còn có cảnh giới tông sư. Bất quá ngươi yên tâm, hôm nay ta đã là trung tông sư, thực lực đại tăng, lại có danh Tần gia, mà chúng ta đến Thương Lãng Đảo cũng không phải săn thiên tài địa bảo gì, bình thường sẽ không có ai chặn đường giết người cướp của.

Tần Tử Đường gật đầu nói.

- Thiên Diễn Tông mở phường thị trên đảo, một chiêu này rất cao minh, tương đương với việc nắm giữ toàn bộ tình báo tài bảo!

Tần Tử Lăng nghe vậy cười cười nói, hắn cũng không lo lắng gì.

Trong khoảng thời gian này, luyện thêm mấy khối xương sọ, thực lực lại phồng lên không ít, bốn con Kim Thi lại không ngừng ăn vào tinh huyết của địa ma, thực lực cũng ngày càng tăng trưởng, coi như gặp phải đại tông sư, một khi lộ ra bài tẩy, không ai có thể vây khốn được hắn.

Dù sao trước mắt ở Đại Tề Quốc, lợi hại nhất cũng chỉ có cường giả Thối Lôi cùng Huyền sư.

Hạng nhân vật này sẽ giống như phượng mao lông giác, rất khó gặp, cũng không thể làm ra việc giết người cướp của.

Cho nên, nếu gặp phải địch nhân, đỉnh thiên cũng chỉ dừng lại ở đại tông sư.

Mà đại tông sư tại Đại Tề Quốc đã là tồn tại cường đại cực kỳ tôn quý, tỷ lệ ra mặt cướp của giết người là rất nhỏ.

Còn nếu như có địch nhân tiểu tông sư cùng trung tông sư dám đánh chủ ý lên hắn cùng Tần Tử Đường, vậy đây chẳng phải là dâng tài bảo lên cho hai người sao?

Tần Tử Lăng cười cười, nói:

- Ta đối với Thương Lãng Đảo này, ngược lại rất cảm thấy hứng thú, tỷ ngươi nếu như không có việc gì, cũng không cần chờ nữa, xuất phát ngay ngày hôm nay đi.

- Được.

Tần Tử Đường rất dứt khoát gật đầu, sau đó gọi tới một quản sự, dặn dò thông báo vài chuyện.

Sau khi quản sự rời đi, rất nhanh lại có tùy tùng dắt tới một con dị cầm tứ phẩm trung giai, Liệt Diễm Ưng.

Hai cánh của Liệt Diễm Ưng này giống như đang bị thiêu đốt bởi hỏa diễm, hai cánh mở ra dài năm trượng, hình thể còn khổng lồ hơn Huyết Thương Ưng.

- Chúng ta trực tiếp cưỡi Liệt Diễm Ưng rời đi.

Tần Tử Đường nói.

Nói xong, Tần Tử Đường nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của Liệt Diễm Ưng, lại lẩm bẩm cái gì đó vào trong tai nó, đại thể có ý sẽ có thể một người cưỡi nó.

Dị thú mặc dù không mở linh trí, nhưng sau khi thuần dưỡng qua, ít nhiều cũng có thể hiểu tính người, dị thú phẩm cấp càng cao, một khi phục tùng, sẽ dễ sai bảo hơn.

Từ khi Tần Tử Lăng tới Tần gia, kiến thức của hắn đã tăng lên rất nhiều, biết rằng tục truyền dị thú không mở linh trí cũng chưa chắc là sự thực, khi dị thú tiến hóa đến phẩm cấp càng cao, là có thể mở linh trí, thông linh tính, thậm chí là phản tổ, chỉ là những trường hợp này rất ít.

Đang lúc Tần Tử Đường trấn an Liệt Diễm Ưng, con dị cầm kia lại nghiêng đầu nhìn Tần Tử Lăng một cái, trong mắt có chút khinh miệt cùng hung ác.

Tần Tử Lăng thấy tên gia hỏa này dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, đầu tiên là trừng mắt nó một cái, sau đó đi về phía nó.

Cái trừng của Tần Tử Lăng, toàn thân của Liệt Diễm Ưng lập tức run run lên, vội vã cúi đầu, vậy mà không dám nhìn Tần Tử Lăng nữa, thậm chí lúc Tần Tử Lăng duỗi tay sờ đầu của nó, nó đều chỉ dám cúi đầu, một bộ tư thế thuận theo.

- Ồ! Xem ra ngươi rất có duyên với nó, trừ ta và người nuôi dưỡng nó ra, xưa nay nó không để cho ai khác sờ đầu nó.

Tần Tử Đường nhìn về phía Tần Tử Lăng, trong mắt lóe lên vẻ ngoài ý muốn cùng hồ nghi.

- Thật sao?

Tần Tử Lăng nghe vậy cười xoa xoa cái đầu của Liệt Diễm Ưng.

Liệt Diễm Ưng tựa hồ nghe đã hiểu hai người đối thoại, lại vẫn cầm đầu óc cà cà Tần Tử Lăng, thấy Tần Tử Đường hai mắt đều có chút đăm đăm.

- Tỷ, bây giờ chúng ta lên đường luôn được không?

Tần Tử Lăng nói.

- Được!

Tần Tử Đường rất nhanh đã ép xuống nghi hoặc trong đầu, phi thân lên lưng Liệt Diễm Ưng, Tần Tử Lăng thấy thế cũng phi người lên.

Liệt Diễm Ưng giương cánh phóng lên cao, như một đoàn hỏa diễm phóng lên không.

Lưng của Liệt Diễm Ưng rất rộng, hai người ngồi cũng không chật hẹp tí nào.

Liệt Diễm Ưng giương cánh bay lượn trên bầu trời của Võ Châu, Tần Tử Lăng bay trên không quan sát phía dưới, càng cảm thấy châu thành hùng vĩ đồ sộ.

- Suýt chút nữa quên hỏi ngươi, nếu bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi có thể xảy ra chuyện gì không?

Tần Tử Đường đã sớm quen với cảnh tượng của châu thành Võ Châu, không còn cảm thấy kinh ngạc gì nữa, thấy Tần Tử Lăng quan sát phía dưới, gương mặt lộ một tia thán phục, nhàn nhạt hỏi.

Võ giả có tu vi đạt đến tông sư, không chỉ có thể thu phóng kình lực tự nhiên.

Mà còn có thể chèo chống kình lực như chân nguyên của luyện khí tông sư, dưới độ cao ngàn mét, có thể bọc kình lực quanh thân, chậm rãi hạ xuống đất, cũng không đến mức thụ thương.

- Không.

Tần Tử Lăng rất dứt khoát trả lời.

- Ừm.

Tần Tử Đường gật đầu, cũng không có cảm thấy ngoài ý.

Tùy Châu là một trong tứ đại thượng châu của Đại Tề Quốc.

Võ Châu là thượng châu có nhiều tu sĩ võ đạo nhất, mà Tùy Châu trái ngược lại, nơi đây hội tụ rất nhiều luyện khí tông sư, kèm theo đó là thhế lực luyện khí, e rằng mức phân bố chỉ thua mỗi thủ đô.

Cho nên khi Liệt Diễm Ưng bay đến địa giới Tùy Châu, số lượng người phi hành rõ ràng tăng nhiều.

Nhất là khi Liệt Diễm Ưng bay vút qua châu thành Tùy Châu, một mảnh dày đặc trên không trung khiến cho Tần Tử Lăng sản sinh ra một loại ảo giác, có phải bản thân đã đến thế giới của tiên phật hay không.

- Đối với người luyện khí, võ giả chúng ta tựa như là đưa con rơi của ông trời. Không quản là gia cảnh cỡ nào tốt, không có thiên phú luyện khí sẽ bị định là không có duyên với luyện khí đạo. Mà muốn trèo lên đỉnh cao của võ đạo, thì phải anh dũng tiến tới, một khắc cũng không thể dừng lại.

- Không giống với người luyện khí, bọn họ là con cưng của ông trời, từ lúc vừa ra đời đã có thể luyện khí. Sau khi bước vào luyện khí đạo, cuộc sống của bọn họ đã nhàn hạ hơn rất nhiều so với võ giả, thọ mệnh cũng dài hơn.

Nhìn một vị luyện khí tông sư ngự kiếm bay từ đằng xa, Tần Tử Đường không khỏi cảm khái nói.

- Chỉ là một ngọn núi cao nói với một ngọn núi cao khác mà thôi, đối với những người khác mà nói, tỷ ngươi là sinh ra ở Tần gia Võ Châu, chẳng lẽ cũng không phải là con cưng của ông trời sao?

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói, trong mắt lộ ra một vệt tang thương mà không thể xuất hiện ở cái độ tuổi của hắn.