Chương 488 Buôn bán
Thấy Tần Tử Lăng đứng trước bài tử "Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan" lộ ra vẻ suy tư, Tần Tử Đường không khỏi lại càng hoảng sợ, vội vã kéo lấy y phục của Tần Tử Lăng, thấp giọng nói:
- Loại đan dược cấp bậc này, không chỉ tài liệu luyện đan khó kiếm, hơn nữa yêu cầu tạo nghệ đối với luyện đan sư cũng cực cao, ngươi mua cũng không dùng được, càng chưa nói toa thuốc này đáng giá bốn trăm khối Pháp Tinh Thạch, so một con dị thú ngũ phẩm trung giai còn đắt hơn.
- Ta chỉ nhìn một chút.
Tần Tử Lăng mỉm cười nói.
Tần Tử Đường nói những thứ này, hắn đương nhiên hiểu, nhưng đây lại không có vấn đề với hắn, vấn đề mấu chốt nhất là hắn có thể mang ra Pháp Tinh Thạch thượng phẩm hay không.
- Vậy thì tốt.
Tần Tử Đường gật đầu, ngầm thở dài một hơi.
Tần Tử Lăng thấy thế cười cười, thu hồi ánh mắt nói:
- Đan phương không có hay, hay là chúng ta đi tầng năm xem một chút đi?
- Tầng năm là nơi trưng bày bảo vật trấn các, mỗi một món trấn các đều vô cùng trân quý. Cho nên Thiên Trụ Các chúng ta có quy định, trừ phi là đại tông sư, bằng không chí ít phải chứng minh bản thân có hơn một nghìn khối Pháp Tinh Thạch, như vậy mới có thể bước lên.
Nữ tử trẻ tuổi nghe vậy tiến lên giải thích nói.
- Còn có quy định này a!
Tần Tử Lăng bĩu môi, sau đó nói:
- Quên đi.
Nói xong, hắn cùng Tần Tử Đường đi xuống lầu.
Lượn ở lầu ba một lần, ngược lại nhìn trúng một kiện pháp bảo có thể bay trên không trung.
Bất quá giá cả đắt kinh người, Tần Tử Lăng cũng chỉ đành dẹp lại suy nghĩ
Về phần pháp bảo công phạt cùng phòng ngự, Tần Tử Lăng lại có không ít, đa số đều đoạt từ tay của đám người Thanh Hư, phẩm chất cũng không tệ, không có hứng thú mua thêm.
Đương nhiên đồ mà Thiên Trụ Các bán sẽ rất đắt đỏ, tùy tiện lấy ra một kiện cũng khiến cho tiểu tông sư phải táng gia bại sản.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng cùng Tần Tử Đường bước xuống lầu hai.
Lầu hai bán các loại linh đan linh dược.
Để cho Tần Tử Lăng vui mừng chính là, "Lục Hợp Hóa Cốt Đan" thượng phẩm mà hắn muốn luyện chế, cần có Kim Dực Thảo, Bích Linh Quả, Hắc Thủy Liên, Phượng Huyết Hoa, Địa Long Quả, năm loại linh dược, nơi đây đều có, hơn nữa còn đủ trene năm trăm phần.
Không chỉ có như vậy, nơi đây còn có nhiều cốt tủy của dị thú ngũ phẩm hạ giai, trung giai.
Những thứ cốt tủy này cũng là tài liệu cần để luyện chế "Lục Hợp Hóa Cốt Đan" thượng phẩm.
Đương nhiên, những giá cả của dược liệu này cũng không vừa, cũng đều phải dùng Pháp Tinh Thạch để mua.
Tần Tử Lăng đi xung quanh một phen, không có lập tức ra tay.
"Xích Mãng Bính Hỏa Công" là do tính thế bắt buộc, Tần Tử Lăng nhất định phải mua được. Danh dự Thiên Trụ Các có thể bảo đảm, không sợ bọn họ bán ra công pháp tàn khuyết hay bị sửa chữa, cho nên Tần Tử Lăng mới không tiếc giá nào cũng phải mua được cuốn công pháp này.
Nhưng những dược liệu này, Tần Tử Lăng sẽ không gấp gáp như vậy.
Hắn chuẩn chạy một vòng ở Thương Lãng Thành, tìm hiểu giá cả rồi mới ra tay.
Dù sao tài phú của hắn có nhiều cũng không phải lá cây, có thể tiết kiệm thì vẫn phải tiết kiệm.
Từ lầu hai xuống đến lầu một, tại lầu một, Tần Tử Lăng lại cố ý nghe giá của một ít loại huyết nguyên cùng bí dược luyện cốt, sau đó mới rời khỏi Thiên Trụ Các.
Trong thời gian này hắn giết không ít người, tài phú tích lũy cũng không ít, trong nhẫn chứa đồ cất giấu không ít đồ mà hắn không dùng, ngược lại là có thể mang ra bán.
Đi một vòng quanh Thương Lãng Thành, so với Thiên Trụ Các một phen, Tần Tử Lăng lại bán ra một loạt các vật phẩm không dùng, tinh huyết của ma vệ cũng bị đi hết, chỉ chừa lại lân giáp cùng tinh huyết của đại ma vệ.
Tinh huyết của đại ma vệ đương nhiên sẽ giữ lại để luyện đan dùng, mà lân giáp thì giữ lại chuẩn bị về sau đặc chế thành khôi giáp trang bị cho thủ hạ.
Tần Tử Lăng đổi lấy Pháp Tinh Thạch, đầu tiên là mua một cái lò luyện đan, sau đó lại không ngừng mua sắm cốt tủy của năm loại dị thú cùng năm trăm phần linh dược linh quả dùng để luyện chế Lục Hợp Hóa Cốt Đan.
Mua bán một phen, tuy Tần Tử Đường xuất từ hào môn thượng châu, hơn nữa còn là tông sư tộc lão, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng hoảng hoảng.
Thậm chí còn có điểm tự ti mặc cảm!
Tốt xấu gì nàng cũng là tộc lão Tần gia Võ Châu, viện thủ của Uy Võ Viện, kết quả khi so với một tên con cháu trọng điểm như Tần Tử Lăng, lại thành một người nghèo rớt mồng tơi.
Thực sự để cho nàng khó mà tiếp thụ cái hiện thực này!
Nhất là nhớ tới lúc Tần Tử Lăng vừa đến Tần phủ, nàng thấy nhà hắn là năm đời đơn truyền, lại đến từ địa phương hoang vắng, không có của cải gì, cũng chưa từng thấy mặt ưu tú nào của hắn, trong lòng ít nhiều có chút thương hại hắn, cho nên mặt tuy bề ngoài rất lạnh lùng, trên thực tế vẫn cố gắng chiếu cố hắn.
Kết quả là, bây giờ Tần Tử Đường mới phát hiện người đáng thương chính là nàng, viện thủ của Uy Võ Viện, khiến cho nàng phải thẹn quá hóa giận, muốn hung hăng đạp Tần Tử Lăng mấy đá.
Tần Tử Đường lại làm sao biết, hai năm qua, tộc đệ của nàng đã từng giết qua ba vị trung tông sư, một vị trong đó đã bước gần tới ngưỡng cửa đột phá. Nếu như tính số lượng tiểu tông sư mà hắn đã giết, hẳn là hhơn mười vị.
Bây giờ toàn bộ Tần gia cũng chỉ có ba mươi lăm vị tông sư, trong đó trung tông sư có bốn vị, còn có một vị luyện khí đại tông sư.
Tần Tử Lăng xem như đã tiêu diệt được một phần ba cường giả tông sư của Tần gia, có thể tưởng tượng được số lượng tài nguyên tích nhiều bao nhiêu.
Mặc dù trong khoảng thời gian này hắn tiêu tiền như nước, lại để không ít đồ cho Tiêu Thiến, trong tay vẫn còn giữ lượng lớn tài nguyên.
- Cuối cùng cũng đủ, không uổng công chuyến này a!
Tần Tử Lăng lại mua thêm một phần cốt tủy của dị thú ngũ phẩm hạ giai, sau đó cảm thấy mỹ mãn nói.
Những thứ này nếu để hắn tiến vào hoang sơn tìm kiếm, đào móc linh dược, cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian, còn chưa kể là hung hiểm đến mức nào..
Nhưng tại Thương Lãng Đảo thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần nửa ngày thời gian là đã có thể giải quyết.
Thấp Tần Tử Lăng nói đã đủ, Tần Tử Đường mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thực sự không thể tiếp nhận cảnh tượng Tần Tử Lăng tiêu tiền như nước.
- Vậy bây giờ chúng ta rời đi thôi!
Tần Tử Đường lập tức đề nghị nói, miễn cho đêm dài lắm mộng, lại sinh biến hóa.
- Ừm, đi thôi, lần sau lại đến.
Tần Tử Lăng nói.
Tần Tử Đường nghe được bốn chữ "lần sau lại đến", trái tim nhỏ lại run lên một hồi.
Nếu như nàng sớm biết Tần Tử Lăng là tên phá gia, chắc chắn sẽ không dẫn hắn tới Thương Lãng Đảo.
Bây giờ ngược lại thì tốt, hắn nghiện tiêu tiền rồi!
Rất nhanh, một con cự ưng hỏa hồng giương cánh phóng khỏi Thương Lãng Thành, biến mất trong nháy mắt.
- Tỷ, cái này cho ngươi, xem như là bù lại gốc Thất Diệp Địa Linh Chu Thảo của ngươi.
Tần Tử Lăng lấy ra hơn nửa phần huyết nguyên của ngũ phẩm trung giai từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Tần Tử Đường nói.
- Đây là huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm trung giai!
Vẻ mặt Tần Tử Đường giật mình nói.
- Đây là đoạt được từ trong tay của tên Ngụy tiên sinh, ta hiện tại không cần dùng đến, ngươi cầm đi.
Tần Tử Lăng nói.
- Thật sự không cần dùng đến?
Tần Tử Đường hỏi.
Tần Tử Lăng gật đầu.
Tần Tử Đường thấy Tần Tử Lăng gật đầu, suy nghĩ lại một chút vài chuyện ở Thương Lãng Thành, cũng không có khách khí với hắn, duỗi tay tiếp nhận huyết nguyên, thu vào trong nhẫn trữ vật.
Tần Tử Đường mới vừa thu vào nửa phần huyết nguyên lại nhìn thấy ở xa xa ngoài biển rộng có một đạo tín hiệu hỏa long phóng lên cao, vô cùng chói mắt.
- Là tín hiệu cầu cứu của Tần gia ta!
Sắc mặt Tần Tử Đường bỗng nhiên trầm xuống, đã sớm kéo lấy dây cương, ra hiệu Liệt Diễm Ưng bay về phía phát ra tín hiệu cầu cứu.