Chương 489 Cứu viện
Một tòa đảo không người.
Sáu vị tông sư bao quanh hai vị tông sư.
Bên trong sáu vị tông sư có một vị là trung tông sư, còn lại là tiểu tông sư, mà hai người bị bao vây là tiểu tông sư.
Trong đó có một tiểu tông sư trẻ tuổi chính là thiên kiêu Tần Hưng Tuấn của Tần gia.
Bộ bạch bào của Tần Hưng Tuấn loang lổ vết máu, cầm chuôi trường đao ngắn trong tay, tóc rối tung, đứng ngạo nghễ trong giữa đám người, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn bốn phía.
Bên cạnh hắn là một lão giả mặc hắc bào, giờ này bị đứt một cánh tay, cầm trong tay một cây thương ngắn, râu tóc căn căn đứng lên, hai mắt trợn lên nhìn giận dữ, nhìn tới cực kỳ uy vũ và bi tráng.
- Tần Hưng Tuấn, chẳng lẽ ngươi còn trông chờ có người tới cứu hay sao? Vẫn là ngoan ngoãn để lại Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan, bản công tử có thể suy nghĩ thả ngươi một con đường sống.
Một vị nam tử trẻ tuổi da trắng còn hơn nữ tử cầm trên tay một cây quạt lông, nhẹ phẩy phẩy, không nhanh không chậm nói.
- Tạ Thượng Khôn, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với ta một trận. Nếu ngươi thắng, ta sẽ dâng Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan cho ngươi.
Tần Hưng Tuấn lạnh giọng nói.
- Ha ha, Tần Hưng Tuấn ngươi đừng nói lời vớ vẩn! Hiện ở loại tình huống này, ngươi là cá trong chậu, trừ phi đầu óc có nước rót vào mới đơn đả độc đấu cùng ngươi.
Tạ Thượng Khôn nghe vậy cười to lên.
- Thượng Khôn, không cần nhiều lời, vẫn là tốc chiến tốc thắng, để tránh đêm dài lắm mộng.
Vị trung tông sư hơi cau mày nói.
- Nơi đây biển rộng mịt mờ, Tạ gia chúng ta ở chỗ này giết người, trừ Thương Lãng Đảo, ai dám nhúng tay?
Tạ Thượng Khôn xem thường bĩu môi, nói:
- Tần Hưng Tuấn là một trong những gia chủ tương lai của Tần gia, bình thường ở Võ Châu là tiền hô hậu ủng, uy phong bực nào, chúng ta muốn giết hắn cũng không tiện. Khó có được cơ hội như hôm này, dù sao cũng phải cho hắn nói vài câu trăn trối!
Trung tông sư thấy Tạ Thượng Khôn không nghe khuyên bảo, chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ bất mãn, không tiếp tục khuyên bảo nữa.
- Thiếu gia, đợi lát nữa ta xông lên cuốn lấy lão tặc Tạ Vận Kim này, ngươi cứ liều mạng phá vây.
Lão giả hắc y cụt tay thấp giọng nói với Tần Hưng Tuấn, một đôi tròng mắt hung ác nhìn chằm chằm vị trung tông sư kia.
Tần Hưng Tuấn quay đầu nhìn về phía Thương Lãng Đảo một cái, nói:
- Quá xa, không có hi vọng, vẫn chưa giết thống khoái!
- Ngươi là gia chủ tương lai của Tần gia, dù là chỉ có một tia hi vọng cũng phải xông ra ngoài!
Hắc y lão giả cụt tay trầm giọng nói, nói xong, lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, tay cầm thương hướng về phía Tạ Vận Kim, giết qua chỗ vị trung tông sư kia.
- Giết!
Tần Hưng Tuấn thấy thế, nghiêm ngặt quát một tiếng, trong tay vung đao lên.
Chỗ vung đao, bốn phía nhất thời bốc ra đao khí lạnh thấu xương, mang theo giá rét gió to, phô ra sát khí giữa thiên địa, lưỡi đao sắc bén mang theo đao mang kinh người bổ về phía trước, làm cho con mắt của mấy tên tông sư trước mặt phải nheo lại, cọng tóc gáy dựng đứng, binh khí trong tay tuôn ra.
- Coong! Coong! Coong!
Tiếng kim thiết dày đặt chạm nhau, âm chợt vang lên.
Chỉ thấy một mảnh ánh đao lạnh lùng, khí lưu vòi rồng bay trái bay phải, quả là tựa như một con ngân long đang nổi giận.
Sát ý, đao ý ngập trời, còn có khí huyết kình lực như là một ngọn núi lớn đang ép tới, vậy mà lập tức ngăn cản trước mặt hai người Tần Hưng Tuấn.
- Hừ, muốn chạy sao?
Giữa lúc Tần Hưng Tuấn muốn xông ra chỗ yếu nhất trong vòng vây, một đạo hàn quang đâm tới hắn.
Tạ Thượng Khôn cầm trong tay một thanh trường mâu, không biết từ lúc nào đã chắn trước mặt Tần Hưng Tuấn, ám sát về phía hắn.
Tần Hưng Tuấn bình thản không sợ, trường đao dán lên trường mâu của Tạ Thượng Khôn, hai than binh khí chạm nhau tạo ra nhiều tia lửa, đảo mắt đã thấy gọt đến bàn tay của Tạ Thượng Khôn.
Tạ Thượng Khôn thấy thế thì cả kinh, tay bỗng nhiên run lên, vung một cái, cả người lui nhanh về phía sau.
Tần Hưng Tuấn thấy như vậy, thuận thế lướt ngang, xung phong liều chết.
- Coong!
Một đao trực tiếp bổ ra một đường, làm cho vị tông sư đứng trước mặt hắn phải né qua một bên.
Giờ khắc này, đằng trước của hắn đã không còn người nào.
Tạ Thượng Khôn thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm như đang ở vực thẳm.
Năm người vây công một người, nếu như còn để cho Tần Hưng Tuấn trốn khỏi, lướt sóng bay về Tương Lãng Đảo, coi như sau đó bọn họ có thể bắt được Tần Hưng Tuấn lần nữa, nhưng đối với Tạ Thượng Khôn mà nói thì đây cũng rất xấu hổ.
Bởi vì tại châu thành Võ Châu, hắn cùng Tần Hưng Tuấn là nhân tài mới xuất hiện!
- Quay lại cho ta!
Vừa lúc đó, Tạ Vận Kim từ phía bên kia giết qua đây, một thanh trọng kiếm chặn lại Tần Hưng Tuấn.
Tần Hưng Tuấn thấy thế bất đắc dĩ dùng đao đỡ kiếm.
- Coong!
Một tiếng vang thật lớn, trải qua chiến đấu lâu dài, Tần Hưng Tuấn rốt cục đã kiệt sức, bị trọng kiếm của Tạ Vận Kim bức cho lui, một lần nữa rơi vào vòng vây.
- Quả nhiên không hổ là thiên kiêu Tần gia, mặc dù chỉ là tiểu tông sư, nhưng đã có chiến lực trung tông sư!
Xa xa, Tần Tử Lăng dùng đôi mắt của mình nhìn một màn ở hòn đảo phía trước, trong lòng không khỏi tối thầm than.
Trong lòng than thở, Tần Tử Lăng đột nhiên tâm sinh cảnh báo, ánh mắt như có như không nhìn về phía Thiên Trụ Phong của Thương Lãng Đảo.
Ở hướng kia, hắn cảm thấy có một nhân vật cường đại đang nhìn trộm chuyện ở hải vực này.
- Là người của Tạ gia. Bọn họ có sáu người, Tạ Vận Kim là trung tông sư, còn có Tạ Thượng Khôn kia là thiên kiêu của Tạ gia, thực lực hơn người. Hơn nữa lần này lại không khác với lần trước, ngươi không thể đánh lén. Hai người chúng ta bay qua đó, cũng chỉ có thể dùng thực lực đè bọn hắn lại, không thể giữ lại toàn bộ người ở đây.
- Bây giờ Tạ gia có thế lớn, Tạ Thượng Khôn là cháu ruột gia chủ Tạ gia, cô cô của hắn là thái tử phi, nếu chúng ta giết hắn, tin tức truyền trở về, sợ rằng thái tử cùng Tạ gia sẽ có lý do đối phó toàn diện với Tần gia, cao cô tổ sợ rằng cũng khó nhúng tay, hơn nữa một khi thực lực của ngươi bị bại lộ, cũng sẽ bị Tạ gia cùng phủ thái tử để ý tới.
- Ta hiện tại là trung tông sư, chỉ cần ta xuống dưới, bọn họ sẽ biết không thể giết cả ta cùng Hưng Tuấn, như bọn họ sẽ biết khó mà lui, rốt cục sẽ như không có chuyện gì xảy ra.
- Cho nên đợi lát nữa, ngươi không cần xuống dưới, ngươi chỉ ở trên không trung hỗ trợ lược trận, không cần bại lộ thực lực, đương nhiên ngươi có thể thả ra vài đạo Ất Mộc Âm Lôi, hôm nay Tạ gia dám can đảm ở trên biển cướp giết, cũng phải khiến bọn hắn trả giá một ít, bằng không tâm trạng của ta của sẽ không được cao hứng.
Thần sắc Tần Tử Đường tỉnh táo phân tích nói.
- Được!
Tần Tử Lăng rất dứt khoát trả lời, khóe mắt liếc qua hướng Thương Lãng Đảo nhìn một cái.
Hắn tự tin bản thân có thể toàn diệt Tạ gia, thế nhưng nơi đây cách Thương Lãng Đảo không quá xa, bên kia có cao nhân đang nhìn chăm chú, hắn vẫn nên cẩn thận một chút.
Tiếng nói của Tần Tử Lăng mới vừa rơi xuống, Liệt Diễm Ưng đã như tia chớp bay vút xuống từ tầng trời trăm mét.
- Tạ Vận Kim, các ngươi thật to gan, cũng dám tập sát trưởng lão Tần gia ta!
Tần Tử Đường cầm Thanh Long Truy Hồn Thương, đầu ngón chân nhẹ nhún trên lưng Liệt Diễm Ưng một cái, cả người mang theo thương đâm xuống bên dưới.
Người trên không trung, thương đã như nộ long lập loè ra hàn quang đầy trời, hàn quang bao phủ sáu vị tông sư của Tạ gia.
- Tử Đường cô cô!
Tần Hưng Tuấn thấy Tần Tử Đường từ trên trời giáng xuống, lập tức tinh thần đại chấn, quát to một tiếng, trường đao trong tay bổ về phía Tạ Thượng Khôn.